Hàn Sinh giật mình, cố nặn ra nụ cười, trong lòng thầm mắng Trần Hạo ngu xuẩn.
Chỉ nhìn mẫu mà muốn thắng rồi sao? Đúng là đầu óc bã đậu!
Trong lúc suy nghĩ, Hàn Sinh không nói gì, chỉ kéo đầu xe đạp địa hình lên một cách ngầu lòi, vượt qua một chỗ uốn khúc.
"A a a!"
Hàn Sinh vừa xuất phát thì những người đang đứng dưới núi quan sát tức thì huýt sáo, thét chói tai, kích động cổ vũ bằng mọi cách.
Anh ta cũng không làm mọi người thất vọng, không chỉ lao thẳng xuống dưới núi với tốc độ đáng kinh ngạc mà trên đường đi còn thực hiện một cú lộn nhào ba trăm sáu mươi độ, rồi lại vòng một cái để thể hiện bản thân.
Sau một lúc sững sờ, những người phía dưới lại nhiệt liệt vỗ tay, phấn khích cổ vũ cho Hàn Sinh.
"Má ơi, cậu Hàn đỉnh quá, tôi chưa bao giờ hâm mộ ai, nhưng với cậu Hàn thì tôi tâm phục khẩu phục!"
"Ngầu quá đi mất, ngầu muốn mang thai a a!"
Đám thiếu gia đầy ngưỡng mộ, đám tiểu thư thì hai mắt lấp lánh sao. Hàn Sinh không chỉ cực kỳ đẹp trai mà còn có tài năng, các cô gái đều hâm mộ và ghen tỵ với Tiết Tuệ.
"Tiết Tuệ, hâm mộ cậu chết mất, sao cậu có thể tìm được một người vừa đẹp trai vừa giỏi như Hàn Sinh làm bạn trai thế hả!"
"Đúng đó đúng đó! Có phúc quá đi mất!"
Được mọi người hết lời khen ngợi, Hàn Sinh vẫn giữ nụ cười lịch sự khiêm nhường, nhưng trong lòng lại bắt đầu đắc chí.
Anh ta vô thức nhìn về phía Trần Hạo đang ở điểm xuất phát.
Mọi người cũng nhìn theo ánh nhìn của Hàn Sinh, đồng loạt mỉa mai cười.
"Ha ha! Cái tên này đúng là hài thật, không ngờ lại dám chứng kiến cậu Hàn biểu diễn rồi mới bắt đầu, là tôi thì tôi đã nhận thua từ lâu rồi. Thật chẳng biết thân biết phận gì cả, không biết nên nói anh ta to gan hay là ngu xuẩn đây!"
"Chứ gì nữa, cái thá gì vậy chứ? Tôi thấy trận này không cần xem nữa, cậu Hàn thắng chắc rồi!"
Nhưng những lời chế giễu của đám người kia không đả kích được Tống Ninh Mông đang cổ vũ cho Trần Hạo ở cách đó không xa.
"Anh Hạo ơi, anh đẹp trai quá, đẹp trai quá đi mất!"
Trần Hạo đang đứng trên núi, nghe thấy tiếng reo hò của Tống Ninh Mông thì mỉm cười, hôn gió với cô bé.
Sau đó, anh lập tức xuất phát!
"Hừ...", đám con nhà giàu không có hứng thú để xem, không ai cảm thấy Trần Hạo sẽ thắng.
Chỉ có Hàn Sinh khi thấy tốc độ của anh thì ánh mắt bắt đầu nghiêm túc hơn.
"Quá nhanh...tốc độ này sẽ làm cho anh ta lao ra khỏi đường đua!"
Thấy Hàn Sinh lẩm bẩm, bấy giờ đám đông mới đưa mắt về phía Trần Hạo.
Bọn họ ngạc nhiên phát hiện ra tốc độ của anh nhanh hơn Hàn Sinh rất nhiều.
Trố mắt nhìn nhau, bọn họ thầm nghĩ, chẳng lẽ cái tên này biết chơi thật?
Tống Ninh Mông ở bên cạnh vẫn khua tay múa chân, hét thật to: "Anh Hạo ơi, cố lên...cố lên! Đánh bại tên ngu ngốc kia!"
Hàn Sinh nghe vậy thì đen mặt, thầm nghĩ, tôi đang đứng ngay cạnh cô đấy, có cần phải thẳng thắn mắng người thế không?
Mặc dù hơi bực mình nhưng anh ta không có thời gian để so đo với Tống Ninh Mông. Thầm đếm giây, Hàn Sinh phát hiện ra trên chặng đường này, mỗi một chướng ngại vật Trần Hạo đều vượt qua nhanh hơn mình. Một người từng tham gia nhiều cuộc thi trò chơi mạo hiểm như anh ta cũng không thể không tò mò tại sao Trần Hạo có thể nhanh đến vậy.