Chết tiệt, mình không thể để tên khốn này yên được!
Được Hàn Sinh giúp đỡ, Tiết Tuệ vừa xuống đã xúi giục: "Anh yêu ơi, tên khốn Trần Hạo kia mới vừa nói đua xe đạp địa hình không khó, còn tỏ thái độ khinh thường với giải quán quân thế giới của anh nữa! Anh ta bảo môn thể thao này là rác rưởi, rõ ràng là không xem anh ra gì rồi! Môn thể thao này là rác rưởi thì quán quân thế giới như anh còn ra gì nữa chứ!"
Mấy người đang đứng bên cạnh nghe vậy đều thầm phấn khởi, cảm thấy đây là cơ hội tốt để nịnh nọt Hàn Sinh, thế là cả đám đều xỉa xói Trần Hạo.
"Cái thá gì vậy! Chỉ có ai rác rưởi mới thích chửi người khác là rác rưởi thôi!"
"Phải đấy, làm như anh ta giỏi lắm vậy. Không cần thi đấu đâu, ông già kia có thể hoàn thành đường đua ba trăm mét kia thôi, tôi sẽ ăn luôn cả cái xe này!"
"Ha ha, có vài người ấy à, rõ ràng chẳng có tài cán gì mà cứ thích ghen tị người khác! Loại người như vậy quá ghê tởm!"
Hàn Sinh mỉm cười đi đến trước mặt Trần Hạo, hỏi: "Vừa rồi anh nói những lời đó phải không?"
Thật ra anh ta biết tám mươi phần trăm là Tiết Tuệ bới lông tìm vết, nhưng quả thật Hàn Sinh cũng không vừa mắt Trần Hạo, muốn dạy dỗ nên thuận đà làm theo.
"Anh không ngu, chẳng lẽ lại không biết mấy lời đó có phải do tôi nói hay không? Cơ mà trò chơi này đúng là rác rưởi thật, Tiết Tuệ được cái là đã nói ra suy nghĩ trong lòng tôi đấy!"
"Anh...anh có tư cách gì mà nói như vậy? Thứ cặn bã!"
Nghe thấy lời nói của Trần Hạo, Tiết Tuệ giận dữ mắng.
Anh hờ hững đáp: "Chỉ có ai cặn bã mới thích chửi người khác là cặn bã!"
Mặt mày Tiết Tuệ xanh mét.
Trần Hạo đang dùng lời người khác châm chọc mình để châm chọc cô ta đây mà.
Hàn Sinh cười ha ha: "Như vậy thì chúng ta đấu một trận đi, anh thấy sao?"
Trần Hạo tủm tỉm đáp: "Tôi có nên chấp nhận lời khiêu chiến này của anh không đây? Nhận rồi lỡ thắng thì mặt mũi anh biết để đâu? Thua thì anh cũng đâu có giỏi giang gì, anh là quán quân thế giới cơ mà!"
Hàn Sinh vẫn giữ nụ cười: "Bạn bè với nhau, đùa một chút cũng vui mà? Đương nhiên, nếu anh cảm thấy tôi đang bắt nạt anh thì tôi có thể nhường anh hai phút!"
"Đừng đừng! Môn thể thao con nít này mà còn để người ta nhường thì chẳng phải tôi cũng không có đầu óc như Tiết Tuệ kia sao?", Trần Hạo trào phúng.
Tiết Tuệ thề, nếu giết người không phạm pháp thì cô ta sẽ xông lên giết Trần Hạo ngay.
Cô ta thầm nghĩ, thảo nào con ngu ngốc Tống Ninh Mông thích người đàn ông này đến vậy, mồm mép quá chừng!
"Hừ! Cứ khoác lác đi, để xem lát nữa thua rồi khóc thế nào!"
"Tôi thua? Tôi thấy cô nên lo lắng lỡ chút nữa bạn trai cô thua rồi khóc đi!", Trần Hạo phản pháo.
Câu này của Trần Hạo làm cho những người xung quanh lập tức cười phá lên, ai cũng nghĩ anh bị úng não.
Người ta là quán quân thế giới cơ mà, anh mà thắng được à? Bị thần kinh chắc!
La Na và đám trâm anh xì xào trào phúng.
"Ninh Mông, bạn trai của cậu đúng là cá tính thật đấy!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!