Sau đó, anh được cô bé dẫn đến sân chơi đua xe đạp địa hình.
Lúc này, những người khác đã thay quần áo xong, đứng trên đồi núi chờ hai người. Trần Hạo và Tống Ninh Mông lần lượt đeo trang thiết bị vào và đi theo đội ngũ.
Nằm trên chặng đường đến giữa sườn núi là một đường đua được tạo ra sẵn, từ sườn núi xuống dưới có độ cao tầm ba trăm mét.
Mọi người ngồi trên xe của câu lạc bộ, đi khoảng mười phút thì đến địa điểm xuất phát.
Đường đua được chia làm ba loại, một là cho người mới luyện tập, có chiều dài tầm hai mươi mét.
Phía ngoài cùng là đường đua một trăm mét.
Còn đường đua kéo dài xuống núi dài nhất có chiều dài gần bốn trăm mét, đây là loại đường đua thường được dùng trong thi đấu.
Tuy những cậu ấm cô chiêu này tự gọi mình là vận động viên nhưng thật ra chỉ có căn bản vững hơn một chút so với người mới học.
Thế nên họ đều chọn đường đua hai mươi mét.
Hàn Sinh kiên nhẫn hướng dẫn cho từng người với nụ cười trên môi, làm cho Tiết Tuệ được nở mày nở mặt.
Đám người đi theo cũng hết nịnh bợ đến tâng bốc, chưa đến một giờ, anh ta đã trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.
Mọi người lần lượt đi thử thành công theo như hướng dẫn của Hàn Sinh, lúc này đến phiên Tống Ninh Mông và Trần Hạo.
"Anh Hạo, phương pháp mà Hàn Sinh kia nói có được không ạ?", Tống Ninh Mông hỏi.
Trần Hạo mỉm cười: "Cũng được, nhưng theo anh thì trượt nghiêng xuống ở khúc cua thứ ba và thứ tư sẽ dễ hơn!"
Hàn Sinh đang hướng dẫn những người khác nên Tiết Tuệ bị lạc đàn ở phía sau chờ đợi, cô ta tức giận lên tiếng: "Đủ rồi đấy, khoác lác cái gì? Anh có biết gì không mà nói?"
Tống Ninh Mông trêu đùa: "Anh Hạo, trên này mà chó ở đâu ra thế nhỉ? Sao em nghe có tiếng chó sủa?"
"Tống Ninh Mông..."
Tiết Tuệ tức điên, bực mình xuống xe định đánh nhau với cô bé.
Tống Ninh Mông cười tươi rói: "Anh Hạo, em đi xuống trước nha, chờ anh ở dưới đó!"
Cô bé tiến vào đường đua rồi lao nhanh xuống dưới như một làn khói, không cho Tiết Tuệ cơ hội phản pháo lại.
Tiết Tuệ vô cùng tức tối, giậm chân bình bịch nhưng cũng chẳng làm gì được Tống Ninh Mông.
Trần Hạo lạnh nhạt cười, không quan tâm đến Tiết Tuệ, đang định vào đường đua thì cô ta lấy anh làm nơi trút giận.
"Cười cái gì mà cười, anh là cái thá gì mà dám cười tôi? Rác rưởi!", Tiết Tuệ mắng mỏ.
Trần Hạo xem cô ta như không khí, chỉ nhàn nhã xách xe ra đường đua.
Bị anh làm lơ, Tiết Tuệ càng bực mình hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!