Dứt lời, đôi mắt Hàn Sinh hiện lên sự kiêu ngạo.
Đối với Hàn Sinh, dù về bản lĩnh hay năng lực thì Trần Hạo đều không bằng mình.
Không ngờ mọi người đều đang tâng bốc anh ta mà Trần Hạo lại chỉ hờ hững đứng nhìn! Cho mình là ai vậy?
Trong lúc suy nghĩ, Hàn Sinh vẫn tỏ ra khách sáo và lịch thiệp, không khác gì một người đàn ông đàng hoàng có giáo dục.
"Có gì hay lắm đâu? Anh còn kém xa anh Hạo của tôi lắm, không cần anh dạy đâu! Có anh Hạo là được rồi!", Tống Ninh Mông mỉa mai nhìn anh ta.
Vừa rồi Hàn Sinh còn đắc ý, huênh hoang, lúc này bị cô bé chê thẳng mặt như thế thì vô cùng bực tức, khóe miệng giật giật.
"Ha ha! Thì ra anh Trần đây cũng là người trong nghề!", Hàn Sinh cười lớn tiếng, hỏi.
Tống Ninh Mông thì nhìn Trần Hạo với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, cô bé luôn nghĩ anh không gì không làm được.
Trần Hạo chỉ hờ hững nói: "Cũng chưa chơi bao giờ, không tính là người trong nghề được!"
Trước đó nghe Tống Ninh Mông nói Trần Hạo có thể dạy, mọi người còn cho rằng anh cũng là dân chơi thể thao mạo hiểm, không nghĩ rằng Trần Hạo chưa chơi bao giờ liền tỏ ra khinh bỉ.
Tiết Tuệ mỉm cười: "Hàn Sinh ơi, hôm nay mình chơi trò gì trước đây?"
Hàn Sinh đáp: "Đua xe đạp địa hình đi, cái đó không khó lắm!"
"Anh chơi cái gì, em chơi cái đó!", Tiết Tuệ thân thiết nói.
Đám đông lại khen ngợi Hàn Sinh, tâng bốc anh ta lên tận trời.
Họ đi qua rủ Tống Ninh Mông đi cùng, không ai để ý đến Trần Hạo.
Bởi vì những người này nghĩ anh chỉ là một người qua đường, chẳng có chút tiếng nói nào.
Thấy Tống Ninh Mông bảo vệ Trần Hạo như vậy, những người khác chỉ cho rằng cô gái này cảm thấy mới mẻ nên chơi đùa một chút mà thôi.
Khen lên khen xuống, đám đông lại đuổi theo Hàn Sinh.
Tống Ninh Mông và Trần Hạo bị bỏ lại một mình.
Anh thoải mái hỏi: "Ninh Mông, trước khi dẫn anh tới đây có phải em cũng nên tìm hiểu xem liệu anh có phải vận động viên chơi thể thao mạo hiểm hay không đã chứ? Có vẻ họ còn khinh thường cả em luôn kìa!"
"Đó là do họ không có mắt nhìn thôi, trong lòng em, anh Hạo là giỏi nhất!", Tống Ninh Mông kiên định nói.
Nghe thấy câu trả lời của cô bé, Trần Hạo không biết nói gì, chỉ biết cười trừ. Cô bé này đúng là quá tin tưởng vào anh rồi.
Nhưng vốn dĩ Trần Hạo không biết cô gái này đang ấp ủ điều gì.
Mấy ngày nay, vì được anh giúp đỡ nên cô gái bé nhỏ làm ăn buôn bán rất khấm khá.
Nhưng lại không thấy vui chút nào.
Thế nên Tống Ninh Mông bỏ qua tất cả mọi thứ để trở về La Thành, muốn làm mình bình yên lại một chút, tìm lại niềm vui trước đây.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!