Trần Hạo chỉ có thể im lặng gật đầu lần nữa.
Tiêu Nhất Phi cười duyên nói: “Người xưa có câu nghe vua nói một buổi hơn hẳn đọc sách mười năm! Hôm nay xem như tôi đã được học hỏi từ chủ tịch Bạch rồi, chủ tịch Bạch không thua kém gì đấng mày râu cả! Tôi còn có bạn bè ở bên kia, đi trước, anh Trần, hôm nào chúng ta sẽ gặp lại sau!”
Yêu nữ nói xong câu đó thì uốn éo dáng người rời đi.
Vừa rồi hai người phụ nữ đấu tranh, mặc dù nhìn qua có vẻ Tiêu Nhất Phi bị Bạch Phi Nhi áp chế, nhưng thực tế yêu tinh vẫn chưa lôi ra toàn bộ bản lĩnh, đặc biệt là một câu cuối cùng, không tạm biệt với Bạch Phi Nhi, ngược lại còn nói với Trần Hạo sẽ còn gặp lại sau, nếu bảo không có ẩn ý gì thì ai mà tin được?
Cho nên trận này, có thể coi như hai người phụ nữ ngang nhau.
Bạch Phi Nhi nhàn nhạt quét mắt Trần Hạo sau nói: “Tổng giám đốc Tiêu thật sự là mị lực vô hạn, có đúng không?"
Trần Hạo cười khổ, vấn đề này anh là thật không thể trả lời.
Bạch Phi Nhi cũng không làm khó xử anh, sau khi cười nhạt một tiếng, lại đi giao tiếp.
Trần Hạo thì vào nhà vệ sinh, ai ngờ vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh nam liền gặp được Tiêu Nhất Phi yêu mị.
"Cậu nhóc, một màn vừa rồi thú vị không?”, yêu tinh Tiêu Nhất Phi cười hỏi.
Trần Hạo đối mặt với vấn đề này, ngoại trừ bất đắc dĩ cười khổ ra, đúng là không tìm thấy cách đối phó nào khác.
"Người ta vì cậu mà phải chịu uất ức nhiều như vậy, còn phải tỏ ra điềm đạm đáng yêu trước mặt chính cung, đều là bởi vì cậu đấy? Cậu định bồi thường tôi như thế nào?"
Trần Hạo nói: “Bồi thường cái gì?"
"Vừa rồi chính cung nói tôi như vậy, cậu cũng không đứng ra? Vậy thì vụng trộm… “đứng” ra thôi! Tôi rất chờ mong đấy?”, Tiêu Nhất Phi cười xấu xa nói.
Trần Hạo im lặng nhìn trời, nghĩ thầm, cái số phận của mình kiểu gì thế này!
Diễm phúc hay là tai hoạ?
"Nhìn vẻ mặt bi kịch của cậu kìa, đáng thương cho tôi! Chỉ có thể nhẫn nhịn, ai bảo trong lòng tôi chỉ có cậu chứ! Ha ha ha!”, nói đến đây, Tiêu Nhất Phi cười yêu kiều rời đi.
Trần Hạo im lặng nửa ngày, trở lại bữa tiệc, rất nhanh bữa tiệc đã kết thúc, anh liền đưa Bạch Phi Nhi về Hải Dương.
Một đường không nói chuyện, Bạch Phi Nhi có vẻ đang tức giận, nhưng Trần Hạo thật sự không hiểu được, rốt cuộc gần đây cô nàng này đang giận cái gì?
Chẳng lẽ là biết anh đầu tư cho Tiêu Nhất Phi, đồng thời hai người tự giữ vững quan hệ nhất định sao?
Không đúng? Bạch Phi Nhi biết được kiểu gì chứ?
Trần Hạo nghĩ mãi mà không ra!
Hai người cứ giữ trạng thái như vậy trở về biệt thự, sau khi về nhà, Bạch Phi Nhi trở về phòng, không nói với anh một câu nào cả.
Trần Hạo bất đắc dĩ chỉ có thể tắm rồi đi ngủ.
Mà sau khi Bạch Phi Nhi trở về phòng thì ngồi đầu giường, trong tay cầm một tờ giấy đóng dấu đỏ, hàng bên trên là bốn chữ đỏ lớn rất dễ thấy “đơn xin ly hôn”.
Hôm sau, Trần Hạo vừa tới Bạch thị thì nhận được điện thoại của Bạch Phi Nhi.
"Tới chưa?"
"Tới rồi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!