Trong nháy mắt Tiết Tư Vũ liền rơi vào trạng thái não chập mạch.
Vương Lãng lại cực kì khó chịu, trước đó ông ta giả vờ khách sáo với Tiết Tư Vũ thôi!
Ông ta là người nằm vùng đầu tiên được Lý Vân Dương xếp vào tỉnh Sở.
Mà Bạch Mân Côi lại là một trong những nơi thu thập tình báo của Thiên Đường Chiến Thần ở tỉnh Sở!
Ở trong lòng đám người Thiên Đường Chiến Thần bọn họ, Trần Hạo chính là thần.
Giờ phút này, ngoại trừ mấy anh em Thiên Đường Chiến Thần đi theo Vương Lãng ra, những người còn lại căn bản không thể hiểu được tâm trạng kích động hưng phấn của ông ta!
Trước đó nếu không phải Lý Vân Dương ngăn cản, bọn họ đã sớm lao tới Hải Dương để thăm rồi.
Hơn nữa, bọn họ có cơ hội nhìn thấy Trần Hạo ở Bạch Mân Côi hiếm có cỡ nào chứ?
Những người này không hưng phấn được sao?
Cộng thêm việc vừa mới nhận được tin tức, Vương Lãng lập tức làm rõ tình huống, biết là Lưu Việt và Tiết Tư Vũ bắt tay gây khó xử cho Chí Tôn và bà Chí Tôn, nếu không phải Bạch Mân Côi là nơi công cộng, Vương Lãng đã rút gân lột da Tiết Tư Vũ rồi.
Chí Tôn là vị thần của Thiên Đường Chiến Thần, là tín ngưỡng của bọn họ, há có thể để đám kiến khinh nhờn?
Cho nên, Vương Lãng thấy Tiết Tư Vũ ngu xuẩn còn không biết tránh ra, lập tức nổi giận, giơ tay đẩy mạnh một cái: “Cút đi!”
Tiết Tư Vũ điên rồi, hai cậu ấm đi theo anh ta tới cũng trợn tròn mắt.
Sau đó, người xung quanh đều phản ứng lại từ trong lúc khiếp sợ, ánh mắt nhìn Tiết Tư Vũ cũng thay đổi.
Tiết Tư Vũ cảm giác những ánh mắt này cứ như vô số cái tát vả vào mặt anh ta vậy.
Tiết Tư Vũ cực kì hối hận, thầm hận vì sao mình không đợi mọi chuyện rõ ràng rồi mới đứng ra chứ, mẹ nó đúng là mất hết mặt mũi mà.
Mà lúc này, Vương Lãng đã dẫn người đi đến trước mặt Trần Hạo và Bạch Phi Nhi.
Bạch Phi Nhi bỗng nhiên ngây ra, hoàn toàn nhớ không nổi mình đã gặp người này lúc nào, có vẻ hình như những người này đến để chào đón mình?
Nghĩ tới đây, cô vô thức quay đầu nhìn Trần Hạo, nghi ngờ có phải là anh làm ra không.
Ai ngờ, không đợi Bạch Phi Nhi quay sang, Vương Lãng đã nói trước.
“Chủ tịch Bạch, tôi đã ngưỡng mộ cô từ lâu, cô là một người phụ nữ mà có thể kinh doanh Bạch thị phát triển không ngừng, đáng kính nể! Màn chào đón này tạo ra vì cô đấy!”
Bạch Phi Nhi ngây ra, nghĩ thầm, là vì mình? Sao cô lại không tin nổi vậy?
Nhưng sự thật chính là như thế.
Vương Lãng phất tay, tất cả đám người của Bạch Mân Côi đều mỉm cười chào hỏi Trần Hạo và Bạch Phi Nhi.
“Chào chủ tịch Bạch, chào cậu, phục vụ hai người là vinh hạnh của mọi người trong Bạch Mân Côi chúng tôi!”
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngây ra.
Nghĩ thầm, chẳng lẽ nhà họ Bạch này có bối cảnh kinh khủng gì không muốn để người ta biết ư? Nếu không vì sao Vương Lãng lại phải nịnh bợ như thế?
Nghĩ đến điều này, phản ứng đầu tiên của người bên ngoài chính là lát nữa phải nịnh bợ Bạch Phi Nhi cho tốt mới được.
Mà những người trước đó còn ra sức trào phúng cô, lúc này chỉ muốn tát mình hai cái, đều thi nhau nghĩ thầm, mẹ nó sao mình lại ngu ngốc như vậy chứ?
Trần Hạo thì nhẹ nhàng thở ra, Vương Lãng đi về phía Bạch Phi Nhi, cũng để anh đỡ phải nói nhiều.
Sau đó anh lại nghĩ, sao Vương Lãng lại thông minh như vậy?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!