Lưu Việt cười ha hả nói: “Chủ tịch Bạch, tôi biết cô là một người phụ nữ độc lập và mạnh mẽ, cô có khả năng quyết định toàn bộ Bạch Thị, nhưng đây là Bạch Mân Côi, tuy tôi không thể quyết định hết tất cả mọi chuyện ở đây, nhưng lời nói của tôi vẫn có sức nặng! Tôi hy vọng chủ tịch Bạch thông cảm, cô chớ nên làm náo loạn khiến mọi người đều khó xử!”
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Anh có chắc mình quyết định được không?”
Lưu Việt kiêu ngạo nói: “Thưa anh, tôi không quyết định được thì chẳng lẽ anh quyết định được à?”
Cuộc tranh cãi ở đây đã thu hút nhiều người đến xem hơn.
Bạch Phi Nhi lạnh lùng quan sát, bây giờ cô có thể chắc chắn trăm phần trăm tên Lưu Viện này đang cố tình gây sự, vì thế cô càng không thể lùi bước, nếu lùi, nhà họ Bạch và Bạch Thị họ sẽ nhanh chóng biến thành trò cười trong các buổi trà nước rảnh rỗi ở vòng tròn thương nghiệp tỉnh Sở.
Khi Bạch Phi Nhi đang định nói gì thì Trần Hạo đã mở lời: “Tôi muốn xem thử lời quyết định của anh đáng giá bao nhiêu, ông chủ các anh đâu? Bảo ông ta ra đây ngay!”
Nói đến đây, giọng điệu của Trần Hạo cũng không tốt.
Thấy Trần Hạo, Bạch Phi Nhi đến bữa tiệc, còn to tiếng không biết xấu hổ muốn gặp ông chủ của Bạch Mân Côi, những tiếng giễu cợt không nhỏ truyền đến từ một bên, chính là đám người Tiết Tư Vũ đang xem trò vui.
"Nhà giàu mới nổi bây giờ đúng là thú vị, cho rằng mình có tí tiền thì là quý tộc rồi sao? Buồn cười, ở chỗ như thế này mà cũng dám giương oai, có biết ông chủ ở đây là ai không?", Trương Quần cười trào phúng.
Lý Dương cười nói: “Ha ha! Không có cách nào cả, bây giờ đám nhà giàu mới nổi là như vậy đó, cho rằng có tiền chính là bố, mất mặt mà còn không tự biết, đúng là khôi hài!”
Hai người kia vừa nói xong, đám người đứng xem xung quanh lập tức phụ họa, tiếng trào phúng như thủy triều.
Mà Tiết Tư Vũ chỉ lạnh nhạt đứng ở một bên, giống như chuyện này không hề liên quan gì đến anh ta vậy, mà chỉ nở nụ cười nhã nhặn lẳng lặng nhìn Trần Hạo và Bạch Phi Nhi mất mặt.
Mấy người lại không hề phát hiện ra, Trần Hạo đã gửi một tin nhắn đi lúc bọn họ còn đang mải trào phúng.
Lưu Việt thản nhiên nói: “Chủ tịch Bạch, và anh này, hai người xem ồn ào xấu hổ không? Hai người đều thành trò cười của mọi người rồi đấy!”
Sắc mặt của Bạch Phi Nhi cực kì âm trầm, nhìn thấy Tiết Tư Vũ trong đám người, cô liền biết có chuyện gì xảy ra.
Ở đây là tỉnh, là địa bàn của nhà họ Tiết, chắc chắn là Tiết Tư Vũ giở trò quỷ.
Lưu Việt vừa nói xong, Lý Dương và Trương Quần trong đám người lại nói.
"Nếu tôi là bọn họ thì tôi đã quay đầu đi rồi, mất mặt như vậy, còn ở lại đây làm gì?”
"Nói không chừng người ta không biết xấu hổ thì sao?”
Hai người nói đến đây, lại nhìn nhau cười ha ha.
Người bên ngoài cũng đều coi Trần Hạo và Bạch Phi Nhi như nhà giàu mới nổi, chỉ sợ tránh không kịp, tuy rằng trong đám người có không ít người thuộc về phạm trù này, nhưng ai cũng biết rõ, ở trong lòng người của xã hội thượng lưu, nhà giàu mới nổi đều là hạng người không có đẳng cấp, không có tố chất, không có giáo dục, bị phần lớn dòng dõi lớn và tài phiệt xem thường!
Cho nên tuy rằng những người này cũng là nhà giàu mới nổi, nhưng lại cố ý tỏ ra rất chán ghét, cho rằng như thế thì bọn họ sẽ không bị những người khác coi là nhà giàu mới nổi nữa.
"Đúng thế… đi đi? Thật sự là, đây không phải là chỗ có tiền là đến được đâu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!