Ông cụ cười phá lên: "Người của Hắc Long Hội đã đến nước Hoa rồi, không bao lâu nữa sẽ bắt đầu hành động thôi! Ichitoryu cũng đã bắt tay vào điều tra rồi. Cơ quan tình báo quốc tế mà ra tay, chẳng mấy chốc sự tồn tại của cậu ta cũng bị đưa ra ngoài ánh sáng thôi, chẳng lẽ ông thật sự không lo lắng chút nào sao?"
Bạch Chấn Thiên bỗng nhiên suy xét nhìn bàn cờ, đi một nước.
Ông cụ há hốc mồm nhìn bàn cờ: "Trời đất, ông già kia, nhân lúc tôi không chú ý mà đánh lén à?"
Bàn cờ đã không còn đường đi để xoay xở, ai thắng ai thua đã biết.
Nhưng nhìn một lúc, ông ấy chợt bừng tỉnh, ánh mắt khi nhìn Bạch Chấn Thiên đã thay đổi: "Mụ nội cha già này sao lại thắng tôi được, mấy năm qua toàn là tôi nương tay, không thì đố ông thắng nổi tôi!"
Bạch Chấn Thiên cười phá lên: "Trùng hợp thôi! Hôm nay may mắn quá!"
Nỗi ngạc nhiên dâng trào trong lòng như thác đổ, ông cụ tóc hoa râm nghi ngờ nhiều năm qua lão già này luôn diễn trò ngốc nghếch với mình.
Ngay sau đó, ông ấy lại nhớ đến việc Bạch Chấn Thiên đang đứng trên đỉnh cao thì đột nhiên lui về tránh đón gió. Lẽ nào là có nguyên nhân gì sâu xa?
"Lão già kia, nói thật đi, lúc đó tại sao ông lại rời khỏi tuyến đầu vậy? Đừng có nói với tôi là muốn chuyên tâm kinh doanh!", ông cụ hỏi.
Bạch Chấn Thiên chỉ mỉm cười: "Chỉ là thắng ông một ván thôi mà, có cần phải hẹp hòi thế không?"
Ánh mắt ông cụ sắc bén, đột nhiên nghiêm túc hỏi Bạch Chấn Thiên: "Chẳng lẽ lý do ông chọn lùi về là..."
Tuy không nói hết, nhưng rõ ràng là Bạch Chấn Thiên đã hiểu ý của ông ấy.
Bạch Chấn Thiên ngẩng đầu lên, không nao núng nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Anh bạn, chúng ta làm bạn lâu năm, đã bao giờ tôi lừa ông chưa? Nhớ dai như đỉa mà sao hôm nay lại hồ đồ thế!"
Ông cụ ngỡ ngàng, đôi mắt đầy vẻ khó tin.
Một bên khác, Trần Hạo đến Bạch Thị đúng lúc cũng là giờ ăn trưa. Ăn xong, anh nhận được tin nhắn của Lý Vân Dương, mặc dù chỉ có bốn từ nhưng lại làm Trần Hạo nở nụ cười nghiền ngẫm.
Cá cắn câu rồi!
Anh vừa xem xong tin nhắn thì điện thoại đổ chuông.
Bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói kính cẩn của Hạ Vân Đình: "Trần đại sư, có chuyện lớn rồi ạ!"
"Chuyện gì?", Trần Hạo hờ hững hỏi.
"Nhiều ngày liền bọn người Thiên Khôi có động thái rất lớn, chúng tôi sắp không chống cự nổi nữa. Trong đội ngũ của bọn họ có cao thủ, chúng tôi đã mất gần một nửa Hải Dương chỉ trong một tuần!"
Nghe thấy tin này, Trần Hạo không lo lắng chút nào: "Có thể chống lại thì cứ tiếp tục, không được thì chuyển xuống thế giới ngầm bảo tồn thực lực!"
Trong điện thoại, Hạ Vân Đình nghe thấy lời này của anh thì kinh ngạc.
Lão ta biết Trần Hạo là một người cực kỳ ngang ngược và hiếu chiến, sao lần này bỗng nhiên nhượng bộ thế này?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!