Nỗi bất an đột nhiên dâng lên trong lòng.
Đến lúc này, Tiểu Lưu, người phụ trách tiếp đón Trần Hạo cũng đánh hơi được tình hình, vội vàng đưa khối ngọc cổ mà Trần Hạo đã chọn cho Cổ Thiên Mãnh.
Ông ta cầm lên nhìn, đôi mắt tức khắc sáng ngời.
Nhạc Tín bị Cổ Thiên Mãnh xem như không khí thì bực dọc, lên tiếng để cho thấy mình đang còn ở đây: "Hừ! Ngọc cổ gì chứ, chỉ là đồ thủ công thôi mà!"
Cổ Thiên Mãnh khinh thường liếc mắt nhìn cậu ta: "Không biết mà còn giả vờ giả vịt! Đây không chỉ là ngọc cổ đâu, là ngọc cổ cực phẩm đấy!"
"Gì cơ? Không thể nào!", Nhạc Tín nghe vậy thì giật mình.
Vừa rồi cậu ta đã xem qua khối ngọc này, có phải ngọc cổ cực phẩm nào đâu, dấu mài rõ vô cùng, vừa nhìn đã biết là đồ thủ công.
Cổ Thiên Mãnh cười nói: "Cậu thanh niên này, cậu có thể hỏi thăm những người trong giới đồ cổ về cái tên Cổ Thiên Mãnh của tôi đấy. Xưa nay tôi luôn nói một không nói hai, ngọc cổ thì chắc chắn là ngọc cổ!"
Khuôn mặt Nhạc Tín lúc đỏ lúc trắng, mới vừa rồi cậu ta còn chế giễu Trần Hạo thích gây chú ý nên huênh hoang một cách rất tự tin, cuối cùng người muốn gây chú ý lại là bản thân.
Cổ Thiên Mãnh đã nói thẳng thừng như thế mà Nhạc Tín vẫn không chịu phục: "Nếu là ngọc cổ thì tại sao trên đó lại có vết mài?"
Cổ Thiên Mãnh trào phúng: "Nhìn là biết cậu là người ngoài nghề, sở dĩ ngọc cổ có giá trị là vì nó có linh hồn sau khi được bảo dưỡng chăm sóc! Nhưng ngọc cổ cũng có khuyết điểm, đó là thời gian dài không được chăm sóc sẽ có vết trầy, dấu mài chính là vết trầy này đấy!"
Bị ông ta chế giễu, Nhạc Tín ước gì tìm được cái lỗ để chui xuống.
Trước đó cậu ta cũng nói Trần Hạo là người ngoài nghề, cuối cùng bản thân mới là người ngoài nghề, người buông lời chê trách lại còn là Cổ Thiên Mãnh, một nhân vật tai to mặt lớn trong giới đồ cổ. Nhạc Tín không thể phản bác lại một lời, chỉ biết bực tức một mình.
Con mẹ nó, bẽ mặt quá đi mất!
Tiêu Thúy Lan đứng sững tại chỗ, thầm nghĩ, vừa rồi không phải Nhạc Tín còn thề thốt nói khối ngọc này là giả sao? Sao lại thay đổi chóng mặt thế?
Cổ Thiên Mãnh nhìn Tiểu Lưu: "Trả lại tiền cho cậu Trần đi, tôi sẽ tặng khối ngọc này cho cậu ấy!"
Nhân viên bán hàng vâng vâng dạ dạ rồi đi ngay.
Không ngờ Trần Hạo lại ngăn cản: "A không được! Thái Cổ to lớn lắm, tôi nào dám lấy không đồ của họ chứ? Thôi, cứ để tôi trả tiền đi, như vậy yên tâm hơn!"
Nghe thấy lời này của anh, Cổ Thiên Mãnh ngẩn người: "Cậu Trần, cậu nói vậy khác nào tát vào mặt Cổ Thiên Mãnh này đâu!"
Trần Hạo tủm tỉm nhìn về phía Cổ Điền: "Vừa rồi cháu trai của ông còn muốn đuổi tôi ra ngoài đấy, nếu ông không tới thì chắc có lẽ tôi đã bị chửi bới đến chết rồi! Ông nghĩ tôi còn dám lấy đồ ở đây sao?"
Cổ Thiên Mãnh quay đầu lại, quát: "Cổ Điền, xin lỗi cậu Trần nhanh!"
"Ông nội...", Cổ Điền bị mất mặt, tìm cách biện giải cho mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!