Anh ta thấy hơi hối hận, nếu biết trước chuyện này, lôi Trần Hạo đi luôn là ngon lành cành đào rồi, vừa đỡ chọc phải vài ba chuyện phiền phức.
Chủ nhân của buổi tiệc từ thiện hôm nay là người nhà họ Chu, lớn chuyện rồi, giờ có lôi nhà họ Bạch ra cũng chả có tác dụng gì, lúc này, anh ta vô cùng sốt ruột.
Chuyện đến nước này thì anh ta không cản được đâu.
“Anh tưởng tôi không dám à?”, Lý Hồng Diễm dứt lời, vẫy tay gọi mấy tên bảo vệ đến, trên mặt họ đều treo một nụ cười nham hiểm, hiển nhiên là hai bên đã bàn bạc xong xuôi với nhau từ trước.
“Thưa anh, xin mời…”
Rầm!
Bảo vệ còn chưa dứt lời thì đã quỳ xuống trước Trần Hạo.
Những người xung quanh đang hóng hớt cũng đều trố mắt nhìn.
Họ nghĩ trong đầu chuyện gì thế này?
Còn những vị khách lúc đầu không mấy quan tâm đến bây này giờ cũng rối rít đưa mắt nhìn qua.
Lý Hồng Diễm ngơ ngác, buồn bực không hiểu đang yên đang lành sao thuộc hạ của mình lại quỳ vậy?
Đến đây, cô ta vội vàng ra hiệu cho những nhân viên bảo vệ khác.
Còn hai tên bên cạnh thì khiếp sợ, những vẫn nhanh chóng bước đến: “Thưa anh…”
Hai người vừa nói vừa tóm bả vai của Trần Hạo, cả hai vốn định dùng vũ lực để đưa người này ra ngoài.
Ai ngờ rằng cả hai vừa mới nói hai chữ đã quỳ xuống luôn.
Hít! Xung quanh truyền tới âm thanh hít sâu, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Người nhà họ Chu đang chơi trò gì thế?
Lý Hồng Diễm hung ác nhìn chằm chằm vào Trần Hạo: “Anh đã làm gì đó phải không? Tôi cảnh cáo anh, người đứng ra tổ chức buổi tiệc này là người nhà họ Chu, dẫu anh có là người nhà họ Bạch đi chăng nữa, cũng không thể…”
Phịch! Lý Hồng Diễm còn chưa nói xong thì chính mình cũng quỳ gối một cách khó hiểu. Cô ta ngỡ ngàng hốt hoảng.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Còn Tô An thì khiếp sợ mở to mồm, chuyện quái gì đang xảy ra thế?
Lẽ nào tổng giám đốc có năng lực cho người ta quỳ lúc nào cũng được à?
Năng lực này đỉnh thật!
Lý Hồng Diễm tức giận sôi máu.