Tên này đến từ lúc nào vậy?
Ngay trước khi chuẩn bị lắp ráp súng, hắn đã nhìn thấy Trần Hạo ở dưới nhà, bên cạnh còn có chủ tịch Bạch xinh đẹp!
Còn chưa đến một phút, tên này không chỉ phát hiện ra mình, mà còn tìm thấy chính xác mình đang ở đâu!
Rốt cuộc tên đàn ông trước mặt là người hay ma?
Sau khi một loạt câu hỏi hiện ra trong đầu tên sát thủ, hắn đã có phản ứng tiếp theo, nòng súng hắn hơi chếch lên, ngón tay hắn lặng lẽ đặt lên cò súng.
Trần Hạo lộ vẻ không quan tâm, lười nhác nhìn tên sát thủ bên cạnh: “Nếu tao là mày thì sẽ chẳng làm chuyện ngu ngốc đấy đâu!”
“Chết đi...”
Bùm! Tên sát thủ bóp cò, ngọn lửa bùng lên ở đoạn giữa khẩu súng, làm cả khẩu súng nổ tung và gãy làm đôi ngay lập tức, khiến vô số mảnh vỡ bay ra. Một trong những mảnh vỡ xuyên qua ngực của tên sát thủ, mang theo máu của hắn, đập vào bức tường phía sau.
Tên sát nhân đổ mồ hôi lạnh: “Không thể nào!”
“Có gì mà không thể, mày thử sờ lại ba viên đạn nổ ở băng đạn trên thắt lưng xem còn không!”, Trần Hạo cười gian ác.
Sát thủ lập tức sờ lại, sắc mặt liền u ám vô cùng, kinh hãi hiểu ra rốt cuộc chuyện là sao. Vừa nãy tên này đã âm thầm nẫng mấy viên đạn nổ trên băng đạn của hắn đi, sau đó nhét vào nòng súng của hắn, thế nên mới tạo thành cú nổ vừa nãy!
“Là Lưu Gia Ấn bảo mày đến đúng không?”
“Muốn gài lời tao à? Mày đừng có mơ!”, tên sát thủ dựa vào tường, trong mắt tràn ngập vẻ trào phúng, trông rất có khí phách.
“Tao chẳng cần gài lời mày, có phải hắn không, nợ nần gì tao sẽ tính lên đầu hắn hết!”, trong mắt anh lóe lên một tia sắc bén.
Trong đầu tên sát thủ nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh, tình huống, và cả kết cục mà hắn có thể gặp phải, hắn đã đưa ra phán đoán rất nhanh!
“Xem ra tao không thể lừa được mày, quả thật là Lưu Gia Ấn sai tao đến, còn có...”, vẻ mặt tên sát thủ suy sụp, giọng hắn ngày càng nhỏ, dường như vết thương của hắn rất nghiêm trọng.
Trần Hạo nở nụ cười, lại gần ghé sát tai nghe.
Hự! Tên sát thủ đột nhiên cười gằn, rút con dao găm bên cổ chân ra, lóe lên một ánh sáng màu bạc.
“...”
Ngay sau đó, tên sát thủ ngây ra, cổ họng của hắn bắn ra tia máu, còn con dao của hắn giờ đã ở trong tay Trần Hạo.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Cơn đau dữ dội ập đến, máu tuôn ra như suối.
Tên sát thủ muốn lấy tay giữ lại, nhưng lại chẳng thể nào giữ được!
Trần Hạo cười lạnh: “Chơi trò này với tao chỉ khiến mày chết nhanh hơn thôi!”
Tên sát thủ căm giận, hằn học nhìn Trần Hạo: “Tao không thể nào... thất bại được, mày... rốt cuộc mày là ai?”
Trần Hạo cười tà, sờ mó tìm kiếm trên người tên sát thủ, chẳng mấy chốc đã tìm thấy ảnh của mình.
Còn hình ảnh trước mắt tên sát thủ đã bắt đầu mờ đi.
“Bản lĩnh của mày mạnh như thế, chắc chắn không phải là người thường, cho tao biết... mày là ai?”
“Vì mày cũng sắp xuống địa ngục rồi, nên tao cũng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mày vậy! Trong Thiên Đường Chiến Thần, bọn họ gọi tao là Chí Tôn! Trong mắt quý tộc Âu Mẽo, tao là phật y quỷ thủ Trần tiên nhân! Còn đối với Lưu Gia Ấn, tao chỉ là thằng ở rể nhà họ Bạch!”
“Mày... Mày là, Chiến Thần...”
Khi bóng dáng của Trần Hạo biến mất khỏi tầm mắt của tên sát thủ, thế giới của hắn đã trở nên đen ngòm, bên tai còn vang vọng lại câu nói cuối cùng của Trần Hạo!
Hắn chết dưới tay Chí Tôn của Thiên Đường Chiến Thần, không oan!
Mà lúc này Bạch Phi Nhi vừa bị Trình Viễn hộ tống đến bên cạnh xe, trong lòng tràn ngập sự tức giận đối với Trần Hạo!
Chiếc xe vừa hay dừng trước tòa nhà Trần Hạo đang ở đó, mà giờ anh đang thậm thò thậm thụt chỗ cửa.
Đột nhiên lửa giận trong lòng Bạch Phi Nhi tuôn trào.
Bạch Phi Nhi thấy vẻ lấm la lấm lét dúm dó của Trần Hạo thì tức mà không biết xả ra đâu!
Trốn cái gì? Lưu Gia Ấn còn gϊếŧ anh được chắc?
Lúc Bạch Phi Nhi nhìn thấy Trần Hạo, anh cũng đã nhìn thấy cô, rồi men theo bậc cầu thang bước đến bên xe.
Trình Viễn nhìn thấy Trần Hạo trở lại thì lo lắng bước tới, lúc này ông ta chỉ muốn mau chóng tiễn ông thần này đi!
Còn về ân oán giữa Trần Hạo và Lưu Gia Ấn, sau này cũng sẽ chẳng còn liên quan gì đến ông ta nữa!
“Cậu ạ... Cậu với chủ tịch lên xe trước đi!”, Trình Viễn nói.
Trần Hạo cảm giác ánh mắt Bạch Phi Nhi nhìn anh có chút khác lạ! Anh còn đang muốn hỏi.
Bạch Phi Nhi quay đầu, bước lên xe, dường như chẳng muốn nhìn anh thêm một giây nào.
Trần Hạo khó hiểu, chẳng biết mình lại đắc tội cô gái này chỗ nào?
“Cậu ơi, mời cậu lên xe!”, Trình Viễn thấy Bạch Phi Nhi đã lên xe thì vội vã mở cửa xe cho Trần Hạo.
Trần Hạo cười tà: “Bảo với Lưu Gia Ấn, chuyện tốt mà hắn làm tôi đều biết cả rồi, nhắc hắn nghĩ kỹ hậu quả khi đối đầu với Trần Hạo tôi đây, còn nữa, nói hắn nhớ chùi mép...”
Nói xong, Trần Hạo lên xe.
Trên xe, Trần Hạo cười híp mắt, thắt dây an toàn: “Tên Lưu Gia Ấn này quả đúng là không phải người mà, dám...”
“Câm miệng!”, Bạch Phi Nhi lạnh lùng phun ra hai chữ, đạp ga, phóng xe đi.
Trên mặt Trần Hạo đầy dấu hỏi chấm, anh nhìn ra được Bạch Phi Nhi đang tức giận, cũng phát hiện ra tất cả những lạnh nhạt đối với anh hồi trước trong mắt cô.
Trình Viễn thấy xe hai người đã đi xa thì trái tim đang treo lơ lửng mới rơi xuống, trong lòng thầm mắng mình là thằng ngốc!
Một con kiến nhỏ như ông ta có thể chen chân vào cuộc chiến giữa Lưu Gia Ấn và anh chồng của chủ tịch ư? Thế chẳng bằng tự lấy đá đập chân mình sao?
Mấy câu mà Trần Hạo nói trước lúc đi, Trình Viễn càng nghĩ càng thấy còn có ẩn ý gì đó!
Trình Viễn cảm thấy rất bất an, lúc nãy Bạch Phi Nhi không thấy trạng thái của Trần Hạo lúc rời đi, nhưng ông ta đã thấy một chút.
Giây phút đó, Trần Hạo như hóa thành một bóng đen tựa ma quỷ, xông vút vào tòa nhà!
Tốc độ có thể sánh ngang với quỷ thần!
Đúng rồi, tòa nhà! Nghĩ đến đây, ánh mắt bất an của Trình Viễn dừng lại phía cửa chính tòa nhà! Lưu Gia Ấn bảo ông ta giữ chân Trần Hạo, Trần Hạo lại xông thẳng vào tòa nhà...
Trình Viễn lo lắng thấp thỏm bước vào trong tòa nhà như bị ma sai quỷ khiến.
Tòa nhà chưa xây xong này không có tay vịn cầu thang, trong tòa nhà cũng không có quá nhiều tường vách ngăn cách, nên quét mắt một cái cũng có thể nhìn được cả tầng!
Chỉ mới lên tầng mười, Trình Viễn đã ngửi thấy một mùi tanh xộc vào mũi! Còn có cả âm thanh tí tách lọt vào tai.
Trình Viễn lần theo âm thanh nhìn về phía đó, ông ta thấy một vệt đỏ nhỏ giọt từ trên xuống.
Máu! Trình Viễn lập tức hiểu ra màu đỏ này là thứ gì! Hồn vía lên mây, ông ta sợ quéo lại rồi, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn thúc giục ông ta lần mò theo hướng nơi có máu chảy.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà, máu chảy khắp nơi, có một xác chết đang dựa vào tường với vết cắt sâu ở cổ!
Đôi chân Trình Viễn run rẩy, tay chân lạnh ngắt!
Cảnh tượng này cùng với hình ảnh Trần Hạo thậm thò thậm thụt ở dưới cửa tòa nhà ban nãy chầm chậm hợp lại làm một trong đầu ông ta.
Trình Viễn còn nhìn thấy khẩu súng ở hiện trường!
Ông ta loạng choạng mấy bước suýt ngã, hai cánh tay chống vào tường, dựa cả người vào mới miễn cưỡng đứng vững.
Tít tít tít...
Đúng lúc này, điện thoại di động trên cái xác vang lên, Trình Viễn nhìn dãy số nhấp nháy mà sợ vãi linh hồn.
Dãy số này có bảo ông ta đọc ngược cũng được, kể cả không đề tên, ông ta cũng biết là Lưu Gia Ấn!
Tất cả những manh mối liên kết hoàn chỉnh lại trong đầu Trình Viễn, ông ta quay đầu bỏ chạy, muốn quên hết mọi thứ. Nhưng đến tận khi ông ta về đến văn phòng mình và khóa trái cửa lại rồi, trong đầu vẫn không ngừng xuất hiện gương mặt của người chết và dãy số điện thoại kia!
Lưu Gia Ấn ác thật... thuê cả kẻ gϊếŧ người?
Đầu óc Trình Viễn đang rối như mớ bòng bong thì đột nhiên tiếng điện thoại của ông ta vang lên.
Ông ta kinh ngạc run rẩy, đánh rơi cốc nước!
Trên điện thoại hiện ra tên của Lưu Gia Ấn.
Trình Viễn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhận cuộc gọi, ông ta truyền đạt lại nguyên gốc câu nói của Trần Hạo cho Lưu Gia Ấn.
Cúp máy xong, Trình Viễn mất hết sức, ngồi dựa xuống ghế.
Lưu Gia Ấn không đơn giản như ông ta tưởng, cậu Trần Hạo này càng đáng sợ hơn!