Hơn hai mươi phút sau, Tiêu Nhất Phi từ trong khách sạn đi ra, sắc mặt không thể nói là tốt.
Sau khi lên xe, Trần Hạo không nhịn được nói: “Người cô này của cô thật sự rất có tài năng!”
Tiêu Nhất Phi trợn trắng mắt: “Có thể chuyển đề tài được không?”
Trần Hạo vừa lái xe vừa cười nói: “Tôi rất có hứng thú với đề tài này!”
“Có lẽ cậu không biết, thời điểm tôi ở cùng bố, chúng tôi đã trải qua những tháng ngày như thế nào! Mỗi tháng, sự xuất hiện của cô là hy vọng sống sót của chúng tôi, lúc chúng tôi khó khăn nhất, cô tôi đã ra tay giúp đỡ chúng tôi, cho dù là xuất phát từ mục đích gì, tôi cũng đều…nhớ kỹ phần ơn huệ này!”, Tiêu Nhất Phi bình tĩnh nói.
Trần Hạo nhìn Tiêu Nhất Phi, anh càng thêm đau lòng với tâm tư của người phụ nữ này.
Giống như Trần Hạo nói lúc trước, so với vẻ bề ngoài, anh càng quan tâm đến trái tim của người phụ nữ hơn.
Mặc dù bề ngoài trông Tiêu Nhất Phi có vẻ nóng bỏng, khí phách, nhưng thực chất trái tim cô ấy rất lương thiện.
“Hẳn là không chỉ có như vậy phải không? Nhường nhịn người khác như vậy, không phải phong cách của cô? Người ta còn tính toán cả công ty của cô luôn rồi kìa!”
“Không cần nhắc nhở tôi đó là công ty của cậu!”, Tiêu Nhất Phi giả vờ tức giận nói.
Trần Hạo nói: “Cô cảm thấy tôi là loại người đó sao?”
Tiêu Nhất Phi vuốt vuốt tóc: “Nói cho cùng thì trong lòng tôi, bà ấy cũng là người thân duy nhất! Có thể bà ấy không phải là người tốt, nhưng nếu như không có bà ấy, tôi đã trở thành trẻ mồ côi!”
Trần Hạo im lặng không nói gì, anh hiểu được suy nghĩ của Tiêu Nhất Phi.
Cô ấy ngây người nhìn Trần Hạo hồi lâu.
Anh không nhịn được hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
“Dựa theo sự phát triển của kịch bản, lúc này tôi thổ lộ tình cảm, không phải là cậu nên lợi dụng thời cơ này hay sao?”
Trần Hạo không biết nên nói gì, diễn xuất yêu tinh lại quay trở lại trên khuôn mặt của người phụ nữ này rồi.
“Cậu trai nhỏ, tôi biết là vừa rồi cậu rất khó chịu, bởi vì tôi nên cậu mới nén giận, cho nên…”
Nói đến đây, tay của Tiêu Nhất Phi đã nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên đùi Trần Hạo: “Thế này đi, tôi sẽ bồi thường thật tốt cho cậu!”
Trần Hạo bất đắc dĩ, anh chỉ có thể đem lực chú ý tập trung vào việc lái xe, yêu tinh bên cạnh lại bắt đầu mê hoặc lòng người rồi!
Nửa giờ sau, Trần Hạo đưa Tiêu Nhất Phi trở về Cửu Khúc.
Sau đó, anh lái xe đến Bạch Thị.
Vừa đến trước cửa công ty, anh đã nhận được điện thoại của Bạch Phi Nhi.
“Đã về chưa?”
“Vừa về đến dưới tầng!”, Trần Hạo nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!