Ông lão mỉm cười nhàn nhạt nhìn chằm chằm Trần Hạo, ánh mắt kia tựa như có thể nhìn thấu anh.
Cho dù Trần Hạo là một người đã từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, đây là một đôi mắt cực kỳ, cực kỳ lợi hại.
Trần Hạo cười nói: “Ông lão, điều tra tôi cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt!”
Người thanh niên đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng lúc này mới mở miệng, trong mắt lộ ra ánh sáng sắc bén: “Dám nói chuyện như vậy với thủ trưởng, anh đang ngại tính mạng của mình quá dài rồi phải không?”
Trần Hạo cười ha ha nói: “So với việc điều tra tôi thì việc đùa giỡn trước mặt tôi lại càng là một hành động ngu xuẩn…”
Vút! Trần Hạo vừa dứt lời đã nhanh như chớp xuất hiện trước mặt người thanh niên.
Anh ta kinh ngạc, trong đôi mắt lóe lên ý chí chiến đấu.
Rầm rầm!
Ngoài dự đoán của Trần Hạo, sau khi anh tung ra một cú đấm, chỉ trong nháy mắt người thanh niên này đã phản ứng lại! Trình độ không tồi!
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã lao vào đánh nhau, người thanh niên liên tục phải lùi về sau, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo ngày càng trở nên nghiêm túc, sự cường đại của anh vượt ra ngoài dự đoán của anh ta.
“Triệu Vũ!”, ông lão bình tĩnh ngăn cản người thanh niên.
“Vâng!”, mặc dù trong lòng không phục nhưng Triệu Vũ vẫn ngoan ngoãn lui sang một bên, không nói thêm gì nữa.
Đối với màn đánh nhau bất ngờ vừa nãy, ông lão cũng không hề tỏ ra kinh ngạc. Dường như là ông ta cũng không mấy quan tâm đến thực lực cường đại của Trần Hạo.
Ông ta mỉm cười nhàn nhạt nói: “Trần Hạo, bình tĩnh lại một chút, tôi không có ác ý! Ngược lại, tôi rất có hứng thú với cậu! Vốn dĩ tìm cậu là bởi vì tôi muốn có một lời đảm bảo an toàn của cậu!”
Trần Hạo quay đầu nhìn ông lão, nghi ngờ hỏi: “Đảm bảo an toàn? An toàn cái gì?”
“Đương nhiên là an toàn của quốc gia! Cửu Khúc của cậu sắp trở thành nhà sản xuất vật tư cho quân đội, tôi không nên tìm hiểu rõ ràng về cậu sao? Nếu không, sao tôi có thể biết được là có nên tin tưởng cậu hay không?”
“Trần Hạo tôi từ trước đến nay đều làm việc dựa theo trái tim của mình, bất kể tôi ở đâu, tôi đều nhận thức rõ tôi là con cháu của Viêm Hoàng, đồng thời cũng sẽ không làm việc gây bất lợi cho nước Hoa, chuyện tôi có thể nói chỉ có như vậy! Về phần tin hay không tin thì là chuyện của ông!”
Ông lão nghe xong lời nói của Trần Hạo lại càng cười tươi hơn.
“Cậu còn thú vị hơn so với tưởng tượng của tôi!”
“Ông lão, những điều cần nói tôi cũng đã nói, về phần các ông có lựa chọn Cửu Khúc hay không cũng không ảnh hưởng gì đến tôi, nếu như không còn chuyện gì khác, thì bây giờ tôi phải trở về Hải Dương!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!