Trần Hạo bật cười: “Những chuyện tôi vừa nói, đúng hay sai thì bọn họ tự biết! Còn ông cứ mở mồm ra là nghiên cứu bát quái Chu Dịch, tôi cũng đọc đấy, thế cho hỏi đại sư “giá dĩ loại tụ, vật dĩ quần phân, cát hung sinh hĩ” có nghĩa là gì và ở chỗ nào nào?”
“Chuyện này...”, Long đại sư phát điên. Ông ta không ngờ lại va phải một người trong ngành.
Một lúc sau, ông ta mắt long sòng sọc nói: “Chu Dịch có bao nhiêu là văn, làm sao tôi nhớ nổi?”
Trần Hạo cười khẩy: “Câu này ở trong “Hệ từ thượng”, một trong mười câu nói nổi danh nhất của Chu Dịch. Câu này có ý nghĩa là, giữa trời đất, đồng loại tụ lại với nhau, sự vật cũng phân chia ra theo từng chủng loại khác nhau, như vậy cũng hình thành cát hung. Ông không biết cả câu này mà còn tự xưng là nghiên cứu Chu Dịch nhiều năm?”
“Tôi... Tôi chỉ nhất thời quên mất mà thôi! Tôi biết những thứ này mà!”, Long đại sư vẫn già mồm.
Trần Hạo đáp: “Lại còn cứng cổ à? Tôi nghĩ tốt nhất là ông nên nói hết ra đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy, để xem ông cãi thế nào với họ!”
Long đại sư biết mình không còn đường lui nữa, vội vàng muốn trốn: “Hừ! Nếu các người đã không tin thì tôi cũng chẳng ở lại dây dưa làm gì nữa! Tạm biệt!”
Trần Hạo cười gằn: “Định chạy á? Không dễ thế đâu!”
“Cậu... Cậu định làm gì?”, Long đại sư thấy Trần Hạo chặn mình lại thì sợ hãi kêu lên.
Trần Hạo vừa cười vừa nhấc thanh sắt trong tay lên, vung một cái, nó đã biến thành mớ sắt vụt.
“Tôi nghĩ tốt nhất ông nên nói cho rõ ra đi, nếu không á, bị thương gân cốt phải đau 100 ngày đấy, ông thấy cái nào tiết kiệm hơn nào?”, Trần Hạo vừa nói vừa tỏ vẻ định đánh.
Long đại sư thấy Trần Hạo bẻ thanh thép thành mớ sắt vụn thì sợ đến mức bĩnh cả ra quần, ông ta chưa bao giờ gặp ai đáng sợ như vậy!
“Cậu lớn tha mạng! Tôi chỉ là một người coi tướng số, Lưu Gia Ấn đưa cho tôi 50 ngàn, bảo tôi giả làm đại sư đến đây!”
Trần Hạo hỏi: “Hắn ta muốn làm gì?”
Long đại sư bị Trần Hạo trừng mắt, liền nói một mạch: “Hắn ta bảo tôi nói láo rằng vấn đề ở đây là vì chủ tịch Bạch với chồng khắc mệnh, tạo thành sát khẩu, còn bảo tôi nói là, nếu như chủ tịch Bạch không chịu ly hôn thì sau này Bạch thị sẽ gặp vận đen liên tục, cho đến khi nào Bạch thị đổi chủ mới thôi!”
Sắc mặt Bạch Phi Nhi tối lại, cô không ngờ Lưu Gia Ấn lại vô sỉ đến mức mượn chuyện này để làm nhục Trần Hạo.
Nhưng nghĩ lại, biểu hiện ban nãy của Trần Hạo lại khiến cô thật bất ngờ. Không ngờ anh lại hiểu cả phong thủy! Thật đáng kinh ngạc.
Trần Hạo cười gằn: “Chỉ thế thôi à?”
Long đại sư lúc này quỳ sụp xuống chân Trần Hạo: “Thật sự chỉ có vậy thôi, tôi cũng nhận tiền rồi mới làm mà! Cậu tha cho tôi đi mà!”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Trần Hạo biết Long đại sư chắc cũng chỉ biết được đến đó, nhưng anh cho rằng mọi chuyện ắt không đơn giản như vậy.
Lưu Gia Ấn có rất nhiều cách khiến Bạch Phi Nhi hiểu lầm. Ở công ty sỉ nhục anh cũng được, chứ tự nhiên kéo hai người ra công trường như vậy, chắc hẳn là có chuyện khác nữa!
Trần Hạo nghĩ xong thì lạnh lùng nhìn hai tên giám đốc.
Bọn họ né tránh ánh mắt của anh, xoay đầu định chạy.
Trần Hạo kéo bọn họ như kéo gà, một đường quay lại.
“Sao phải chạy? Hai người ban nãy diễn cùng Long đại sư hay lắm mà! Qua đây, nói cho bọn tôi về nhân vật của mấy người trong buổi diễn này đi? Lưu Gia Ấn cho ông ta 50 ngàn để diễn đại sư, thế cho các người cái gì mà các người diễn nhập tâm thế?”
Trần Hạo trêu tức.
“Cậu... Cậu nói láo! Chúng tôi chẳng hề biết Long đại sư là giả!”, Dương Phong đáp.
“Đúng vậy... Cậu đừng ngậm máu phun người!”, Trình Viễn cũng tỏ vẻ oan ức.
Trần Hạo cười khà khà: “Không nói thật với tôi là sự lựa chọn ngu ngốc nhất đấy!”
Bốp bốp bốp bốp...
Nói xong, Trần Hạo cũng vả cho bọn họ mấy cái.
Dương Phong bị tát đến mơ hồ, trong nháy mắt mặt sưng như cái đầu heo.
Trình Viễn thì sợ muốn bĩnh ra quần. Ông ta nào biết chồng của chủ tịch lại dã man như thế chứ. Ông ta quay sang nhìn Bạch Phi Nhi còn đang sững sờ.
“Chủ tịch cứu mạng, cứu mạng!”
Nghe thấy tiếng kêu, Bạch Phi Nhi mới hồi thần lại. Thấy một trong hai người giám đốc đã bị đánh cho mất dạng, cô liền cạn lời.
“Trần Hạo, anh làm gì vậy? Mau dừng tay lại!”, Bạch Phi Nhi hét lên.
Trần Hạo ném hai người xuống, sau đó cầm thanh sắt lên, múa một vòng vù vù.
“Làm đàn ông ấy, có một số chuyện thì nên nghe lời phụ nữ, nhưng có những chuyện thì không đâu! Các người tốt nhất là nên thông minh một chút, nói cho tôi, bằng không tôi sẽ đánh chết các người mới thôi!”
Trình Viễn sợ gần chết: “Tôi không biết thật mà!”
“Thế à?”, Trần Hạo cười khà khà, nhả ra hai chữ rồi ánh mắt lóe ra sự đáng sợ.
Giây phút đó, Trình Viễn run rẩy không thôi. Ánh mắt Trần Hạo vừa vô tình vừa lạnh lùng, giống như một người đã chết vậy.
Vụt! Trần Hạo không nói nhiều, vung gậy đánh thẳng vào đầu Trình Viễn.
Lúc này Bạch Phi Nhi cũng sợ phát ngốc: “Trần Hạo, anh điên rồi!”
Trình Viễn thì sợ đến bật khóc. Lúc thanh sắt còn cách đầu ông ta nửa mét, cơn gió bão bùng vụt đến khiến tóc ông ta bay ngược về sau, đũng quân ông ta chảy ra những dòng nước nóng hổi.
“Tôi nói... Tôi nói mà... Cứu mạng...”
Khi thanh sắt cách Trình Viễn chỉ còn một ngón tay thì nó bỗng dừng lại.
Trình Viễn sụp sổ: “Phó tổng Lưu bảo tôi cố gắng phối hợp với đại sư giả mạo để kéo cậu ở dưới này một chút!”
Kéo mình ở lại? Tại sao?
Trong nháy mắt, Trần Hạo nghĩ ra đủ loại khả năng, cuối cùng anh nhìn ra xung quanh.
Bạch Phi Nhi nhìn Trình Viễn, hỏi: “Tại sao phải làm vậy?”
Trình Viễn khổ não nói: “Chủ tịch, tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi. Tôi thật sự không biết phó tổng Lưu sẽ làm gì mà!”
Bạch Phi Nhi nghĩ đến ân oán giữa Lưu Gia Ấn và Trần Hạo, bèn đoán: “Không lẽ anh ta định nhân lúc không có ai ở đây mà đối phó với anh?”
Kết quả, Bạch Phi Nhi vừa mới nói xong thì đã thấy Trần Hạo chạy vụt đi với tốc độ ánh sáng.
Mình...
Bạch Phi Nhi cạn lời, méo miệng đến mức muốn gϊếŧ người.
Cô lúc này chỉ còn lại hình ảnh Trần Hạo chạy đi như vậy, không biết nên có cảm nhận thế nào! Trời cao bất công quá, sao lại để cô lấy người đàn ông này chứ!
Lúc Trần Hạo vừa khôi phục, Bạch Phi Nhi còn nghĩ sẽ cố gắng giúp Trần Hạo cải tạo.
Ai mà ngờ tên này vốn không phải đàn ông, còn chạy trốn, bỏ cô lại trong lúc hiểm nguy!
Đúng là...
Bạch Phi Nhi không biết nên diễn tả Trần Hạo sao nữa!
Trình Viễn cũng nghe nói đến ân oán giữa Lưu Gia Ấn và Trần Hạo. Nhất thời nghĩ đến một khả năng mà Bạch Phi Nhi vừa nói, bèn bảo Bạch Phi Nhi: “Chủ tịch Bạch, cô nên đi trước đi! Ở đây nguy hiểm lắm!”
Nhưng hai người không biết rằng, lúc này, tại sân thượng của tòa nhà đang thi công, có một người đàn ông tóc vàng đeo kính đen đang cầm súng. Sau khi hắn ta lắp súng xong thì kéo tấm ảnh đang được dán trên thân súng rồi cất vào trong túi áo.
“Làm ma rồi thì đừng trách tôi, có trách thì phải trách cái người đã bán mạng này của anh ấy!”
Nói xong, hắn ta nâng khẩu súng lên, hướng về phía ống kính.
Sau đó tên sát thủ liền sửng sốt! Người đâu rồi...
Hắn ta không hề biết, lúc hắn ta đang lắp súng thì một bóng dáng đã vọt vào tòa nhà của hắn ta.
Sát thủ quét một lượt nhưng lại không thấy mục tiêu đâu, sau đó, hắn ta lấy ống ngắm ra dò từng khuôn mặt dưới công trường một, nhưng vẫn không thấy Trần Hạo.
“Không thể nào!”, sát thủ bỏ súng xuống, kinh ngạc nói: “Không lẽ là chạy rồi?”
Nghĩ đến đây, sát thủ không cam lòng, lại nhìn vào ống ngắm, nhưng ống ngắm lại đen ngòm.
Sát thủ ngơ ngác rời mắt ra, thì thấy một gương mặt đang cười nhìn mình, mà người đó còn đang chặn trước ống ngắm: “Tìm tôi à?”
“Sao... Sao lại... Không thể nào?”
Tên sát thủ ngỡ ngàng. Người trước mặt chính là mục tiêu ám sát của hắn ta, Trần Hạo!