“Lên. lên chứ!”, Trần Hạo nhanh nhẹn phi lên giường.
Sau đó, anh nghiêng đầu vụng trộm ngắm nhìn người đẹp tựa tảng băng trôi bên cạnh mình.
Trần Hạo chỉ mới liếc mắt qua thôi, mà những ngọn lửa lăn tăn đã từ từ dâng trào trong anh, trong chớp mắt, anh thu ánh mắt mình lại, còn Bạch Phi Nhi vẫn lạnh lẽo như cũ.
Sao nhìn không giống tình huống tán tỉnh lẫn nhau vậy?
Định làm gì vậy kìa? Sao cô nàng này làm khổ người ta vậy trời?
Cả hai nằm trên giường nhưng đều suy nghĩ lung tung vớ vẩn.
Đôi mắt Bạch Phi Nhi nhìn trần nhà, không biết cô đang nghĩ gì.
Còn Trần Hạo thì nằm im tự buộc bản thân đi vào giấc ngủ.
Thế là, không ai ngủ được hết.
Hai người cứ vậy một người nhìn trời nhìn đất, còn một người thì nghiêng người gối cánh tay.
Sau khi trằn trọc trăn trở gần hai giờ, Bạch Phi Nhi cuối cùng mở lời: “Anh. anh không định làm gì à?”
Trần Hạo ngơ ngác: “Làm gì?”
“Chúng ta. có nên làm những việc kia không?”
“Bà xã, em thấy thế nào?”, Trần Hạo hỏi.
Bạch Phi Nhi liếc nhìn Trần Hạo, rồi nói khẽ: “Không có gì, em chỉ muốn trả hết nợ nần cho anh thôi, sau đó. chúng ta đường ai nấy đi, ly hôn đi!”
Trong tích tắc, Trần Hạo như bị sét đánh, anh thầm nghĩ, bà cô ơi, mấy ngày quan hệ của cả hai có cải thiện đôi chút phải không? Tự dưng xách chuyện ly hôn ra làm gì?
Anh cẩn thận hồi tưởng lại lời nói lúc nãy của Bạch Phi Nhi, anh hơi tức rồi đấy.
“Sao vậy, sao anh còn chưa tới?”, cô hỏi.
Trần Hạo hỏi: “Tới làm gì? Sao phải tới?”
“Để trả hết những gì em nợ anh đấy!”
Trần Hạo lật mình, nhìn Bạch Phi Nhi thắm thiết: Cái em nợ anh là trái tim
Bạch Phi Nhi ngẩn ngơ khi nghe vậy, rồi cô bỗng xoay mặt qua hướng Trần Hạo không thấy được: “Ngủ thôi!”
Trần Hạo mỉm cười đau khổ, anh đành phải tiếp tục chịu dày vò rồi.
Đêm nay, hai người ngủ rất trễ, Trần Hạo cũng không luyện công.
Sáng hôm sau, những tia sáng mặt trời ấm áp len lỏi qua khung cửa sổ chiếu vào căn phòng, Bạch Phi Nhi thong thả thức giấc.
Vừa thức giấc, cô rất ngạc nhiên, lúc này đây, cô đang được Trần Hạo ôm trong ngực, mà hai tay anh còn đang đặt ở bộ phận không thể miêu tả.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Phi Nhi đỏ như máu, cô không dám động đậy, chỉ có thể nhẹ nhàng gỡ tay Trần Hạo ra, sau đó cầm quần áo, lặng lẽ như tên trộm đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Sau khi cô đi, đôi mắt nhắm nghiền của Trần Hạo hé mở.
“Mềm mại thật!”
Nửa tiếng sau, Trần Hạo bước xuống lầu, bà vú Vương vừa chuẩn bị bữa sáng xong.
Khi Trần Hạo và Bạch Phi Nhi đang ăn sáng, cô cố tình quay mặt qua một bên, trong đầu nhớ lại cảnh tượng lúc sáng sớm.
Còn Trần Hạo thì giả vờ không biết gì cả, cúi đầu lướt điện thoại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!