Trong nhà cũ, Bạch Chấn Thiên đã chuẩn bị thức ăn xong xuôi từ lâu.
Khi Trần Hạo và Bạch Phi Nhi xuống xe vào nhà, ông cụ đã chạy ra đón.
“Đồ ăn dọn lên hết rồi, tranh thủ ăn lúc nó còn nóng.
“Ông nội, vâng ạ!’, Bạch Phi Nhi gật đầu rồi đi đến bàn ăn ngồi xuống, không thèm để ý đến Trần Hạo.
Bạch Chấn Thiên thấy tình hình như vậy bèn nhỏ giọng hỏi: “Lại giận dỗi nữa à?”
Trần Hạo khổ tâm suy nghĩ trong đầu, được vậy thì tốt, nhưng người ta thậm chí còn không cho mình cơ hội giận dỗi nữa là, đến lúc này anh còn không biết tại sao Bạch Phi Nhi lại tức giận.
Bạch Chấn Thiên thấy Trần Hạo không nói gì, ông cụ chỉ cười nói: “Phụ nữ đều như vậy hết, cháu là đàn ông nên cứ tha thứ cho họ đi!”
“Cháu biết rồi ông nội!”
Ông lão nhận được câu trả lời của Trần Hạo, rồi kéo anh lại bàn ăn ngồi.
Bà vú Vương nhanh nhẹn dọn món ăn nóng hổi ra khỏi bếp.
Đã lâu rồi Bạch Phi Nhi chưa ăn uống nghiêm túc, nên cô ăn rất ngon, nhưng mà sao giống như cố tình làm Trần Hạo khó xử thế nhỉ.
Dẫu cho Trần Hạo có nói gì thì cô cũng không quan tâm, nhưng lại tán gẫu vài câu với ông nội.
“Con nhóc này, ông biết cháu có khát vọng lớn, quả thực là cháu cũng có tài năng kinh doanh, nhưng đôi khi không thể quá vội vàng làm ăn, cháu càng làm nhanh kết quả càng không tốt, có vài việc cần phải dựa vào duyên phận, mạnh mẽ chiếm đoạt sẽ không nhận được quả ngon đâu!”, Bạch Chấn Thiên nói.
Bạch Phi Nhi biết ông nội đang nhắc đến chuyện nguồn năng lượng mới nên khẽ gật đầu: “Cháu biết rồi ạ!”
“Biết cái gì hả? À này, lúc nào các cháu.
Bạch Chấn Thiên còn chưa nói xong, Bạch Phi Nhi đã hốt hoảng chạy đi.
Trần Hạo định chạy, nhưng không kịp nữa rồi, anh đã bị ông cụ tóm lại.
“Trần Hạo, cháu là đàn ông, có vài việc mình cần phải chủ động mà! Chẳng lẽ cháu muốn Phi Nhi chủ động sao? Cháu có đau lòng ông nội không đấy?”, Bạch Chấn Thiên nói.
Khẩu vị của Trần Hạo vốn dĩ không tệ lắm, nhưng khi Bạch Chấn Thiên thốt lời, anh cũng không còn ngon miệng nữa.
“Hai năm nay, gia đình thay đổi quá lớn, người của nhà họ Bạch vẫn còn đây, ấy thế mà lòng người ly tán, cháu nhìn nhà cũ thử xem, còn ai đâu chứ? Còn có ai quan tâm lão già này nữa? Minh Hợp điên rồi, cả nhà thằng ba cũng chỉ còn mỗi Tử Húc thỉnh thoảng về thăm cái xác già này, ôi chao. Cả đời Bạch Chấn Thiên ông yêu thích náo nhiệt, ấy sao về già lại ưu thương vậy chứ! Trần Hạo này, con nể mặt ông nội đi, cháu chắt trai.
Trần Hạo còn nhớ phải kính già yêu trẻ nên không vạch trần ông cụ, nhưng đến lời này không ngăn không được, anh chỉ đành bảo: “Ông nội, ông đừng giả vờ đáng thương nữa, cháu nói ông này, chỉ cần Phi Nhi đồng ý thì cháu sẽ làm cô ấy sinh cho ông một đội bóng
Bạch Chấn Thiên hạn hán lời nghĩ thầm cậu coi cháu gái tôi là heo à!
Trần Hạo tiếp lời: “Chuyện này ông đừng nên tìm cháu! Phải tìm chính chủ chứ ạ!”
Vừa nói xong, Trần Hạo buông bát đũa xuống rồi chuồn ngay, trong chớp mắt, phòng khách chỉ còn lại mình Bạch Chấn Thiên ngồi cô đơn cười khổ sở.
Khi anh về phòng, Bạch Phi Nhi đang tắm rửa trong phòng tắm.
Anh trải chăn ra sàn xong xuôi, rồi chuẩn bị nằm xuống.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!