Trên xe, Trần Hạo suy nghĩ cũng đã đến lúc nên đi kiểm tra việc huấn luyện của thành viên tiểu đội rồi, không suy nghĩ nhiều về chuyện của Bạch Phi Nhi nữa, mà lái xe đi thẳng đến trường quân đội.
Trong sân huấn luyện của trường học, lúc này đám người Thái Hạo Thanh đang tập luyện, đổ mồ hôi như mưa.
Sau khi anh đến, Trịnh Thông nhanh chóng đưa thuốc ra nịnh nọt: “Huấn luyện viên tới rồi, hút thuốc không?”
Trần Hạo nhẹ nhàng dùng tay đẩy thuốc lá mà cậu ta đưa, nhìn xung quanh, không thấy Mễ Quả Quả thì nói với Thái Hạo Thanh: “Mễ Quả Quả đi đâu rồi?”
"Chuyện này... Hình như là hôm nay có chút không tiện!”, Thái Hạo Thanh đỏ mặt nói.
Nghe nói như thế, sắc mặt của Trần Hạo liền khó coi, mấy người Trịnh Thông vội vàng vọt về vị trí luyện tập tiếp nhanh như làn khói.
"Cho dù có nguyên nhân gì, cũng không được phép vắng huấn luyện, bảo người tìm cô ấy đến đây cho tôi!”, anh hơi nổi giận nói.
Thành viên tiểu đội quay sang nhìn nhau, cảm thấy có phải Trần Hạo chuyện bé xé ra to rồi không.
"Không nghe thấy tôi nói à?”, giọng nói của Trần Hạo lạnh đi mấy phần.
Thái Hạo Thanh nhìn sang Thạch Việt, lúc tên này đang chuẩn bị đi gọi người, Mễ Quả Quả với sắc mặt tái nhợt đi vào sân huấn luyện của trường học, dùng tay che phần bụng, hình như cũng không thể dựng thẳng lưng lên được.
Thạch Việt thấy thế thì nói: “Huấn luyện viên, hình như Quả Quả thật sự không thoải mái, hay là...”
Trong mắt Trần Hạo lóe lên vẻ hung dữ, Thạch Việt lập tức ngậm miệng.
"Hay là cái gì? Không huấn luyện? Không huấn luyện thì rời khỏi tiểu đội đi, không ai ngăn cả cả!”, Trần Hạo lạnh lùng nói.
Mễ Quả Quả nghe nói như thế thì cắn chặt môi.
Cô ấy không hiểu, vì sao lúc Trần Hạo tới tiểu đội làm huấn luyện viên lại cứ như biến thành người khác vậy.
"Tôi về đội ngũ!", Mễ Quả Quả quật cường nói.
Trần Hạo nhìn đồng hồ treo tường trong sân huấn luyện của trường học, lạnh nhạt nói: "Đã qua một giờ từ lúc bắt đầu huấn luyện rồi, hôm nay Mễ Quả Quả phải tăng gấp đôi lượng huấn luyện!”
Mấy người xung quanh nghe anh nói thế thì quay sang nhìn nhau, cảm thấy huấn luyện viên có chút vô tình.
Dù sao Mễ Quả Quả cũng là con gái, mỗi tháng luôn có vài ngày không thoải mái như vậy cũng là bình thường!
Mễ Quả Quả nghiêm túc nhìn về phía Trần Hạo, trong mắt có ánh sáng không chịu thua.
"Ngây ra đó làm gì? Nếu còn chậm trễ nữa, lát nữa sẽ phạt thêm!", Trần Hạo vô tình nói.
Mễ Quả Quả quay đầu đi đến một góc sân huấn luyện, sau đó kéo duỗi thân thể, bắt đầu huấn luyện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!