Trong nháy mắt, Phượng Loan như bị dòng điện đánh trúng, cả người không nhịn được run lên một cái, sau đó cứng ngắc!
Đúng lúc này, cánh cửa sau khi hai người vào nhà đã quên đóng lại bị một người đẩy ra từ bên ngoài, một thanh niên cường tráng đẹp trai cao gần một mét chín, cầm một bó hoa vừa đi vào cửa vừa nói.
"Phượng Loan, nghe nói chân cô bị thương, tôi tới..."
Nói được nửa câu, thanh niên liền ngây người, trong nháy mắt, cảnh tượng trước mắt giống như một cái búa nặng đập vào trong lòng của anh ta, trên người anh ta không nhịn được hiện ra sát khí!
Giờ phút này ở trong mắt thanh niên, Phượng Loan đang nửa nằm ở trên ghế sô pha, có cảm giác nhẹ nhõm thỏa mãn sau khi được thư giãn! Gương mặt xinh đẹp đỏ như máu, không khí trong phòng khách...
Mà khí thế và ánh mắt của thanh niên kia lúc nhìn về phía Trần Hạo cứ như là sói hoang, bị anh cảm nhận được, cười tủm tỉm nhìn lại, ánh mắt hai người va chạm trên không trung, bắn ra tia lửa tung tóe!
Phượng Loan cũng ngây người, không ngờ bây giờ lại đột nhiên có người đến, lúc này mới nhớ ra khi đi vào, hình như đã quên đóng cửa.
Sau khi mùi máu điên cuồng chợt lóe lên trong đôi mắt thanh niên kia, anh ta mới áp chế tất cả xuống.
Mà Trần Hạo thì nghiền ngẫm cười một tiếng, anh đã nhìn ra thanh niên vừa mới đến này cũng giống như anh, đều là người thường xuyên phải đối mặt với cái chết.
Sau khi dừng lại một lúc ngắn ngủi, thanh niên kia mới nói tiếp: "Nghe nói chân cô bị thương, cho nên tôi đặc biệt tới thăm cô!"
Nói xong, thanh niên kia đi đến trước mặt Phượng Loan, đưa hoa cho cô ta.
Phượng Loan không quá tình nguyện, do dự có nên nhận lấy hay không!
Có vẻ như cảm nhận được Phượng Loan do dự, thanh niên kia lặng lẽ mở bó hoa ra, đến bên cạnh bình hoa dưới ti vi trong hành lang phòng khách để cắm hoa, nhờ vào đó để hóa giải sự lúng túng với Phượng Loan, đồng thời cũng thuận tiện ổn định cảm xúc dưới đáy lòng.
Phượng Loan cũng cảm thấy xấu hổ, vội vàng giới thiệu với Trần Hạo: "Trần Hạo, đây là Tả Phong Hàn, thành viên Chiến Cuồng đến Bá Đồ tỉnh Sở giao lưu!"
Cô ta vừa thốt ra lời này, cơn giận còn chưa tiêu lúc Tả Phong Hàn mượn việc cắm hoa để hóa giải, trong nháy mắt lại dâng trào lên.
Trong lòng anh ta nghĩ, Phượng Loan giới thiệu mình cho tên này trước là đang muốn giải thích sao?
Từ khi Tả Phong Hàn đi vào Bá Đồ, gặp được Phượng Loan, anh ta đã có ấn tượng tốt với cô ta, về sau liền điên cuồng theo đuổi! Chỉ là Phượng Loan vẫn luôn không đồng ý, hơn nữa hình như còn có vẻ phản cảm và thù địch khó hiểu với anh ta.
Lần này, Tả Phong Hàn nghe nói Phượng Loan mới chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài trở về, bị thương nhẹ, liền mua hoa đến thăm, muốn mượn cơ hội này để rút ngắn khoảng cách giữa hai người, lại không nghĩ rằng gặp phải màn này.
Tả Phong Hàn đưa lưng về phía hai người, hít thở sâu một hơi rồi mới quay lại, mỉm cười vươn tay về phía Trần Hạo.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!