Nhưng cùng lúc đó, Trần Hạo lại thấy được một ý khác từ trong phần tài liệu này.
Lần trước Sư Hoàng Minh đã từng nói có nhiều ban ngành bắt tay đưa ra quyết định xử phạt với tiểu đội, cũng không phải là ý của anh ta. Điều này nói rõ phía sau Bá Đồ còn có người đang nhìn chằm chằm anh!
Lúc này lại đưa lên một phần hợp đồng như thế này! Đây là đang hỗ trợ anh sao? Có thể giải thích trực tiếp như thế!
Nhưng nhìn từ góc độ khác, điều này cũng có nghĩa là đang cảnh cáo anh.
Đây là đang muốn nói cho Trần Hạo, hợp tác thì sẽ có chỗ tốt, nếu không hợp tác thì người ta biết rõ chuyện của anh, có thể mượn chuyện đó để làm cái gì, cũng không cần nhiều lời!
Nghĩ đến điều này, Trần Hạo nghiền ngẫm cười một tiếng, cất tài liệu đi, anh không phải người thông thái rởm, có chỗ tốt, lại không chạm đến những điều phải làm anh suy nghĩ, sao lại không hợp tác chứ?
Phượng Loan thấy Trần Hạo nhận lấy tài liệu rồi thì uống sạch cà phê trước mặt, sau đó mới đứng dậy: “Tôi đi trước đây!”
Nói xong một câu, cô nàng này liền đi ra ngoài cửa quán cà phê.
Trần Hạo lại bất ngờ phát hiện, Phượng Loan cố ý dùng mé chân trái để chạm đất, trên chân hình như có vết thương, liền tiện tay cầm tài liệu lên đuổi theo.
Kết quả không biết Phượng Loan thật sự đang vội vã, hay là bởi vì tức giận khi Bá Đồ làm việc vặt cho Trần Hạo mà muốn sớm rời đi, mắt không thấy tâm không phiền, cô ta đi rất nhanh, nên mới bước hụt ở mép cầu thang, cơ thể nghiêng một cái muốn ngã sấp xuống.
Trần Hạo cười khổ đuổi kịp, đỡ lấy cô ta.
"Anh buông tay ra, tôi không cần anh lo!”, Phượng Loan bất mãn nói.
Trần Hạo tức giận nói: “Cơn giận của cô phải nên dành cho lãnh đạo Bá Đồ mấy người mới đúng! Cũng không phải tôi muốn bọn họ làm việc cho tôi, người ta cam tâm tình nguyện đưa ý tốt đến cửa, chẳng lẽ tôi lại không cần sao? Nếu tôi không cần, cô sẽ càng khó chịu, cảm thấy bọn họ làm việc cho tôi, tôi còn xem thường không chấp nhận!”
"Tôi...”, Phượng Loan muốn cãi lại, lại không biết nên nói từ đâu.
"Được rồi, tôi đỡ cô lên xe, nhìn dáng vẻ vất vả của cô kìa, gấp gáp cái gì?”, Trần Hạo vừa nói vừa đỡ cô ta đến bên cạnh xe.
Phượng Loan phiền muộn, nhưng cũng không từ chối, lúc này hình như chân của cô ta còn không thể chạm đất được.
"Làm sao lại bị như thế này, cô bị thương ở chân không nhẹ đâu!”, Trần Hạo hỏi.
"Hai ngày trước chấp hành nhiệm vụ, chút vết thương nhẹ thôi!”, Phượng Loan nói.
"Được, tôi sẽ làm người tốt đến cùng, đưa cô về nhà đi, cô như thế này, chắc là cũng không có cách nào lái xe được!”, Trần Hạo nói xong, không để ý đến Phượng Loan phản đối, mà nhét cô ta vào ghế lái phụ, sau đó ngồi vào trên ghế lái.
"Đừng tưởng rằng giả mù sa mưa là tôi sẽ phải cảm ơn anh!”, sau khi Trần Hạo khởi động xe, Phượng Loan nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!