Triệu Kỳ run rẩy nghĩ, anh ta là con trai của ông hai Hạ? Là ông hai Hạ mà có 3 ngàn đàn em đấy sao?
Sao cậu ta lại chọc phải thứ dữ thế này? Đệch mợ...
Triệu Kỳ không biết nên chửi bản thân mình thế nào nữa, nước mắt và sự hối hận đang giao hòa vào nhau.
Tô Cầm sợ run người.
Còn Dương Huy thì thiếu chút nữa tè ra quần!
Hạ Cảnh Thiên mỉm cười nhìn đám Trần Hạo: “Thật ra tôi cũng là người phân rõ phải trái. Các người đưa tiền thì mọi chuyện sẽ được bỏ qua, còn không thì để tôi chơi hai em này! Nhưng nếu không chịu cả hai thì tôi sẽ phế đi tứ chi của thằng nhóc này...”
Sau đó, Hạ Cảnh Thiên dừng lại rồi chỉ về phía Dương Huy: “Rồi đến nó? Rồi đến... anh!”
Cuối cùng, Hạ Cảnh Thiên nhìn vào mặt hai cô gái: “Hai em này thì cứ để tôi chơi đã... hi*p xong gϊếŧ cũng là cái tôi thích mà!”
Tống Ninh Mông tức tối không thôi, thầm nghĩ, cái thằng ngu si này nữa. Anh mày là Hạ Hồng Khang còn bị anh rể tao bắt nạt kia kìa! Mày nghĩ mày là ai?
Triệu Kỳ hay tin mình bị phế tứ chi thì sợ đế mức khóc òa lên.
Hạ Cảnh Thiên càng cười một cách man rợ hơn!
Tống Ninh Mông tuy rằng không thích Triệu Kỳ hay khoe mẽ, nhưng lại càng không thích cái loại vừa biếи ŧɦái vừa tự đại như Hạ Cảnh Thiên.
Cô bé bèn đi đến chỗ Triệu Kỳ, lấy chân đá cậu ta mấy cái: “Ê! Cùng là bạn học nên đừng có bảo tôi không giúp cậu đấy! Cầu xin anh Hạo của tôi đi, giờ chỉ có anh ấy mới giúp được cậu thôi! Anh Hạo của tôi mới thật sự là cao nhân thâm tàng bất lộ!”
Triệu Kỳ nước mắt nước mũi tèm lem, lòng thầm nghĩ, đây là Hạ Cảnh Thiên đấy, con trai thứ của ông hai Hạ, cái tên này mà giúp được mình chắc? Giúp kiểu gì?
Mặc dù không tin, nhưng dù sao chỉ cần Trần Hạo chịu đua xe thì vẫn còn cơ hội sống.
Triệu Kỳ cắn răng, bỏ hết thể diện: “Trần Hạo, anh... Anh giúp tôi với! Cầu xin anh đấy!”
Nói xong, cậu ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng cậu ta bị ép đến mức đường này nên không phải là tâm phục khẩu phục.
Tô Cầm nói: “Trần Hạo, nếu được... Anh hãy giúp chúng em với! Em sợ quá!”
Dương Huy sầu não: “Trần Hạo, cầu xin anh, ban nãy chúng tôi sai rồi. Tôi là loại nhỏ mọn. Cứu với... Cứu chúng tôi! Tôi không muốn bị cắt đứt chân tay đâu!”
Nói xong, Dương Huy sợ đến mức khóc òa lên. Cậu ta đã nghe nói đến sự đáng sợ của ông hai Hạ rồi. Nếu đụng phải người nhà này thì không chết cũng bị lột da.
Tô Cầm nhìn nước mắt của Dương Huy, lại nhìn vẻ điềm đạm của Trần Hạo, trong lòng càng thêm khinh bỉ Dương Huy.
Thấy cảnh này, Trần Hạo cạn lời, khóe miệng méo xệch.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
“Đua xe thôi chứ gì? Có đáng để khóc như ăn xin thế không?”
Nói xong, Trần Hạo sải bước về phía con Mercedes-Benz của Triệu Kỳ.
“Ái chà chà! Còn ứng chiến cơ đấy! Thú vị!”, Hạ Cảnh Thiên cười nghiền ngẫm.
Tống Ninh Mông thì gào lên: “Con gà kia, anh tới số rồi!”
Hạ Cảnh Thiên sửng sốt, càng cười điên cuồng hơn: “Tôi tới số? Chỉ dựa vào anh ta?”
Tống Ninh Mông cười híp mắt: “Xe của anh trông cũng kinh đấy, có muốn cược con xe này luôn không?”
“Được luôn! Vậy tối nay cô em tắm rửa sạch sẽ đi nhé! Còn cả em gái chân dài kia nữa. Anh mà thắng thì hai em sẽ phải phục vụ anh đấy...”
“Được!”, Tống Ninh Mông sảng khoái đáp.
Tô Cầm kéo Tống Ninh Mông lại: “Ninh Mông, đừng!”
Tống Ninh Mông trợn mắt: “Lúc này rồi mà còn không cược thì anh ta sẽ bỏ qua cho chúng ta chắc?”
Tô Cầm biết Tống Ninh Mông nói không sai, trong lòng run rẩy.
Hạ Cảnh Thiên hoàn toàn không coi lần cá cược này ra gì: “Lấy nước mà tắm đi! Anh đây thắng chắc rồi, hahaha...”
Tô Cầm thấp thỏm nhìn Trần Hạo. Giờ đây cô bé đặt toàn bộ hy vọng lên Trần Hạo: “Anh... Anh nhất định phải thắng đấy!”
Trần Hạo yên lặng gật đầu, khởi động xe, đạp ga. Xe tăng tốc lao vút đi chỉ để lại bóng khói, rồi dừng lại trước vạch xuất phát. Xe dừng cực kỳ thẳng, không lệch một li.
Vào lúc này, sự trào phúng, khinh bỉ đã chuyển hết thành kinh ngạc.
Những lời công kích Trần Hạo đã tát thẳng vào mặt chính chủ!
Tất cả câm nín đến mức nghe được tiếng kim rơi.
Triệu Kỳ thì sốc lồi mắt!
Cậu ta thầm nghĩ, caidauma mình còn dám xạo với người ta về đua xe? Kỹ thuật này... là đại sư ư?
Cách dừng xe điêu luyện như thế, Triệu Kỳ đã nhìn thấy trong đoạn video của thần xe Nightwish rồi.
Từng có rất nhiều người mô phỏng lại, trong đó có không ít tay đua lành nghề, nhưng chưa ai làm được.
Triệu Kỳ nhớ lúc Nightwish trả lời phỏng phấn, phóng viên hỏi vì sao anh ta có thể dừng xe một cách hoàn mỹ như vậy, thì anh ta nói là học của người khác suốt nửa năm mới được.
Mà Hạ Cảnh Thiên lúc này đi ra từ phòng vệ sinh nên chẳng thấy một màn đẹp đẽ vừa rồi của Trần Hạo.
Thấy tất cả đều phát ngốc ra, cậu ta còn tưởng họ đang chờ mình xuất hiện.
Sau một loạt tiếng động cơ, Hạ Cảnh Thiên dừng xe ngay cạnh xe của Trần Hạo. Cậu ta hạ cửa kính xe xuống: “Ê, quả loli kia là của anh à? Lát nữa tôi sẽ chơi ẻm trước!”
Trần Hạo khinh bỉ: “Ngu si...”
Cuộc đua tiến đến giai đoạn chuẩn bị.
Cô gái chuẩn bị đã được thay đổi, vòng nào cũng rất to, “khăn che” cũng lớn hơn nhiều.
Cô gái vừa mới ném cái khăn ra, con Lamborghini màu vàng đã vụt đi luôn.
Trần Hạo thì ở phía sau, từ từ gạt cần, khởi động.
Đám người sững sờ ôm mặt, dauma, đây là người vừa mới làm quả điệu nghệ ban nãy sao? Đùa à?
Triệu Kỳ sắp khóc đến nơi: “Anh giai à! Anh muốn chơi tôi đến chết hay sao? Huhuhu....”
Mà Hạ Cảnh Thiên đang đi đằng trước thấy tốc độ rùa bò của Trần Hạo thì bật cười: “Hóa ra là gà mờ à! Để bố mày chơi mày chết!”
Thấy tốc độ Trần Hạo đã tăng lên được một chút, Hạ Cảnh Thiên đạp phanh đột ngột!
Kết quả... Má nó chứ...
Rầm! Xe đằng sau đâm thẳng vào luôn.
Hạ Cảnh Thiên bị đâm:????
Cái thằng này còn điên hơn cả bố mày!
Cậu ta vừa quay mặt đã thấy con Mercedes-Benz GLS320 mượn góc độ và sức mạnh của việc đâm để phi lên trước cậu ta một cách thần kỳ và thần tốc, sau đó... thì đếch thấy đâu nữa!
Trần Hạo chỉ đi với tốc độ là 40km/h!
Nhưng Hạ Cảnh Thiên ở phía sau cứ bị áp chế mãi, Trần Hạo cứ đi như ở trên đường cái, nhưng lại chặn đứng đường vượt của con siêu xe kia.
Tuy Lamborghini của Hạ Cảnh Thiên tốt, tốc độ nhanh, nhưng các nguyên liệu hợp thành xe nặng nề hơn Mercedes-Benz GLS320 rất nhiều, nếu đâm vào tường thì chính là tìm đường chết!
Cho nên cả quãng đường, hai xe cứ đi như rùa bò. Mãi nửa tiếng sau mới về đến đích.
Trần Hạo chầm chậm lái xe về cạnh đám Triệu Kỳ. Những kẻ còn mong chờ một trận đua khiếp hồn đều đang phát ngốc ra, nhìn Trần Hạo như nhìn quỷ.
Má nó chứ đây là thắng nhờ thực lực hay do Hạ Cảnh Thiên xu cà na quá vậy?
Suốt cả chặng đua, Tống Ninh Mông xem qua màn TV chiếu trên tường cũng thấy bực tức: “Anh Hạo, em đến xem đua xe chứ có phải xem đi bộ đâu hả! Anh quá đáng thế!”
Trần Hạo bĩu môi: “An toàn là bạn, tai nạn là thù. Lái xe ngu, cả nhà khóc!”
“Em...”, Tống Ninh Mông thật sự muốn đánh người.
“...”
Người khác thì muốn chết!
Nhưng người đàn ông lái xe nghiêm túc này đã thắng rồi.
Rầm! Hạ Cảnh Thiên nhảy xuống xe, khó chịu dập cửa: “Mẹ nó chứ, anh muốn lươn lẹo phải không!”
Tống Ninh Mông khó chịu. Chuyện này có can hệ đến con Lamborghini mà cô bé muốn, sao có thể để Hạ Cảnh Thiên lươn lẹo được: “Sao, anh định lươn à?”
“Ai đua kiểu thế bao giờ không?”, Hạ Cảnh Thiên không phục.
Trần Hạo nói: “Điều luật nào quy định không được đua như vậy? Cậu đưa tôi xem nào?”
“Lại ván nữa! Tôi không tin!”, Hạ Cảnh Thiên hét lên.
“Ninh Mông, lấy xe, đi về. Lèm bà lèm bèm mãi, ngu ngốc!”, Trần Hạo nhìn Hạ Cảnh Thiên, vẻ mặt khinh bỉ.
Tống Ninh Mông vui vẻ cười, sờ làn sơn bóng bẩy của Lamborghini, y như nhìn tình nhân của mình vậy.
Ánh mắt Hạ Cảnh Thiên trở nên vặn vẹo: “Anh bị điên à? Anh nghĩ tôi không đồng ý mà anh lấy đi được sao?”
A Hắc cười đểu, đi đến bên Trần Hạo: “Cậu chủ tao chưa nói xong thì mày không được đi... Oái...”
Hắn ta vừa nói xong thì Trần Hạo đã xuất hiện trước mặt A Hắc, nắm lấy cổ hắn ta.
“Tôi muốn đi thì ai ngăn nổi nào?”
Bụp! Trần Hạo nói xong thì vung tay đi, A Hắc bay một đường hòa mỹ rồi biến mất trong rừng cây cạnh nhà xe.