Tiếng quát của Trần Hạo như tiếng sét ầm ầm không biết từ đâu sinh ra, trong nháy mắt khiến cho Trương Nhất Hàng và Lâm Bình phải che lỗ tai liên tiếp lùi về phía sau.
Mà Vu Kiến Tân và Diêm Diệu Dương đồng thời tiến lên lại như bị ai nện búa vào ngực, lảo đảo lùi lại mấy bước.
Vu Kiến Tân mạnh hơn Diêm Diệu Dương một cấp nên ổn hơn phần nào, máu chỉ sôi trào, thật lâu sau mới ghìm xuống được nỗi kinh hoàng và sự dồn nén.
Diêm Diệu Dương thì bẽ mặt tại chỗ, phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
Cảnh tượng này làm cho những người khác hoảng sợ đến điếng người.
Trời đất, đây là người hay yêu quái vậy?
Nổi giận hét một tiếng đã làm cho Diêm Diệu Dương hộc máu? Thế thì nếu đánh nhau chẳng phải sẽ nghiền cho bọn họ không còn một cục xương nào sao?
Sau cơn thịnh nộ của Trần Hạo, bầu không khí chìm trong sự tĩnh lặng lạ thường, không ai dám hành động lỗ mãng nữa.
Anh chậm rãi bước về phía Vương Đĩnh.
Những người khác vô thức nhường lối, Vu Kiến Tân muốn ngăn cản hình ảnh như ma thần của Trần Hạo liên tục lặp lại quấy nhiễu đầu óc mình nhưng lại run rẩy mất kiểm soát, nào còn dám cản?
Diêm Diệu Dương cũng đờ người ra, chân nặng như chì không động đậy được! Vừa rồi hắn ta đứng ở phía đối diện với Trần Hạo nên là người hiểu sát khí điên cuồng anh bộc phát ra trong khoảnh khắc ấy kinh khủng đến nhường nào!
Diêm Diệu Dương rõ ràng cảm nhận được khí thế kia quá thật, giống như đạn đại bác vậy, giờ đây cũng đã hiểu thực lực của hai bên chênh lệch nhau như trời và đất. Trần Hạo muốn giết chết hắn ta chỉ cần nhẹ nhàng nhúc nhích ngón tay thôi là xong.
Bởi vậy trong sân huấn luyện mới xảy ra cảnh tượng kỳ lạ này, Vương Đĩnh mới còn được mấy người vây quanh bảo vệ đã bị bỏ lại lẻ loi một mình, không ai dám đến gần.
Thấy Trần Hạo từ từ đến trước mặt mình, hắn ta hoàn hồn: "Cậu còn dám ngang ngược..."
"Chát!", không cho Vương Đĩnh thời gian suy nghĩ, anh lại tát mạnh vào mặt hắn ta, đồng thời lạnh lùng cảnh cáo.
"Tiểu đội của tôi, đừng có ra lệnh lung tung!"
Diêm Diệu Dương và Vu Kiến Tân sợ tới mức không dám phát ra tiếng, Trương Nhất Hàng tuy cảm thấy mình bị bẽ mặt nhưng vì Trần Hạo quá cường thế nên chỉ có thể nén giận.
Tâm trạng lúc này của Lâm Bình và người đi cùng ông ta cũng ngổn ngang trăm mối, sở dĩ hai người đến đây là để nịnh bợ người nhà họ Vương, hiện giờ Vương Đĩnh lại bị đánh, phải tỏ thái độ gì đó chứ không là nịnh bợ không được còn bị người ta ghi hận!
Nhưng đối đầu trực diện với Trần Hạo quá nguy hiểm! Lâm Bình cực kỳ xoắn xuýt, đứng cách anh thật xa như sợ sẽ bị vạ lây, ngoài mạnh trong yếu nói: "Huấn luyện viên Trần, cậu quá đáng quá đấy! Hôm nay chúng tôi phải báo cáo chuyện đã xảy ra trong hôm nay lên cấp trên mới được!"
Trần Hạo lạnh lùng liếc nhìn hai người: "Sao? Hai ông cũng muốn thử cảm giác bị tát à? Muốn nói gì thì bảo cấp trên đến đây, hai ông không có tư cách để nói chuyện với tôi!"
Lâm Bình vô cùng phẫn nộ, phô trương thanh thế: "Cậu... Tốt thôi! Huấn luyện viên Trần ngầu thật, tôi sẽ về báo cáo chuyện này lên trên, chuyện tiểu đội của cậu phạm tội cũng phải điều tra cho rõ ràng!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!