Nhưng mà nếu như không nghe lời Du Tử Uyên, kết cục của anh ta lại còn thê thảm hơn cả chết!
Trương Hướng khóc không ra nước mắt thầm nghĩ, hai mẹ con nhà này thật biết cách tra tấn người khác!
“Trên đời này, người đối nghịch với tôi không ai có kết cục tốt! Trần Hạo, anh cũng không ngoại lệ!”, Du Tử Uyên dữ tợn nói.
“Phải không? Cũng không chắc đâu!”
Ngay khi Du Tử Uyên đang đắc ý cười lớn, bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
Sau đó, Trương Hướng nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Trần Hạo đang chậm rãi đi vào phòng khách từ cửa sổ sát đất ven bờ sông, giống như ngay từ đầu anh đã đứng ở đó.
Nhìn thấy người đến là Trần Hạo, sắc mặt Trương Hướng lập tức thay đổi: “Anh… anh vào đây bằng cách nào? Anh muốn làm gì?”
Trần Hạo không thèm để ý tới anh ta, chỉ nghiền ngẫm nhìn Du Tử Uyên.
Du Tử Uyên cười lạnh: “Vậy mà anh còn chưa chết!”
“Thật có lỗi, mạng tôi rất lớn!”, Trần Hạo cười tủm tỉm trả lời cậu ta.
Du Tử Uyên tiện tay cầm một ly rượu vang đỏ trên bàn lên, dứt khoát uống một ngụm cạn ly: “Thật thú vị, xem ra ân oán giữa hai chúng ta còn cần thêm thời gian để giải quyết!”
“Phải không? Biết đâu sẽ kết thúc trong hôm nay thì sao?”
Trương Hướng nhanh chóng chạy đến giữa hai người, ngăn Trần Hạo lại: “Anh dám làm bậy, tôi sẽ…”
Bốp! Trần Hạo không thèm liếc mắt nhìn anh ta, trực tiếp đấm Trương Hướng một đấm, khiến anh ta bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào vách tường, sống chết không rõ.
Sau đó, Trần Hạo mỉm cười nhìn Du Tử Uyên: “Thật ra, anh làm cho tôi rất kinh ngạc! Tôi vẫn cho rằng anh là một người thông minh, nhưng anh lại chọn một phương pháp cực kỳ ngu xuẩn để chọc giận tôi!”
Du Tử Uyên cười ha ha nói : “Phải không? Tôi rất vui khi có thể làm cho anh tức giận như vậy! Nhưng mà cho dù anh có phẫn nộ bao nhiêu thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, bởi vì anh không dám giết tôi! Chỉ cần tôi còn sống, cho dù chỉ còn một hơi tàn thì tôi vẫn là ác mộng của anh!”
Ánh mắt Trần Hạo dao động, trong lòng thầm nghĩ, tâm lý của tên này không phải vặn vẹo bình thường nữa rồi!
“Giết anh? Thật có lỗi, tôi có thể dùng thủ đoạn để khiến cho anh thê thảm hơn so với cái chết, động đến người bên cạnh tôi, không cho anh nếm thử chút cảm giác sống không bằng chết, tôi cảm thấy rất có lỗi với bản thân!”
Ừng ực ừng ực! Du Tử Uyên uống thêm hai ngụm rượu rồi ném mạnh bình rượu xuống đất: “Tôi thật muốn nếm thử cảm giác sống không bằng chết mà anh vừa nói đến!”
Răng rắc! Không làm cho Du Tử Uyên thất vọng, Trần Hạo đạp gãy chân cậu ta.
A…
Dư Tử Uyên kêu gào thảm thiết, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười vặn vẹo: “Đáng tiếc, anh vẫn không dám giết tôi!”
Giờ phút này, Du Tử Uyên giống như ác quỷ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!