"Hay quá! Tổng giám đốc Tiêu nói hay quá!"
"Quá tuyệt vời! Tôi biết ngay tổng giám đốc Tiêu không phải người tầm thường mà!"
Tiêu Nhất Phi bình tĩnh nhìn về nơi hai giọng nói ấy phát ra, còn không phải Phan Vũ và Trương Phong Hoa thì là ai?
Khách mời xung quanh đều nhìn hai người như nhìn kẻ điên, bọn họ thì đầy một bụng cay đắng nhưng lại không thể nói ra.
Chẳng mấy chốc giai đoạn đầu của hội nghị thượng đỉnh đã kết thúc mỹ mãn.
Vừa xong thì Lâm Thượng Văn lập tức đi tìm Trần Hạo nhưng lại không thấy bóng dáng anh đâu.
Takeda Mabai vẫn chưa nắm được tình hình nên đến gặp Murayama Ryota, hỏi: "Cậu Murayama, chuyện vừa rồi là sao?"
Anh ta hờ hững nhìn Takeda Mabai: "Ông đi qua đây với tôi".
Murayama Ryota dẫn ông ta đến một phòng bao.
Sau khi vào trong, chuyện đầu tiên Murayama Ryota làm là quỳ xuống đất.
Trong phòng có một người đàn ông đang thoải mái ngồi trên ghế sô pha đối diện cửa, nở nụ cười nghiền ngẫm nhìn hai người vừa bước vào.
Người đang ngồi trên sô pha không phải Trần Hạo thì là ai?
Takeda Mabai nhìn thấy cảnh này thì ngạc nhiên, lại thấy Murayama Ryota quỳ với anh thì kinh ngạc đến mức hai mắt cũng sắp rơi ra ngoài.
Nhưng cùng lúc đó, ông ta phát hiện ra một việc còn đáng sợ hơn.
Sao cô gái đứng sau đang bóp vai cho Trần Hạo như người hầu càng nhìn càng thấy quen thế?
Takeda Mabai đứng sững ra mấy giây như một người đần độn, sự sững sờ của ông ta khiến cho cô gái đang đứng sau anh bất mãn.
"Takeda, muốn chết sao! Mau quỳ xuống chào anh Trần đi!"
Nghe cô gái quát lên, Takeda Mabai mới hoàn hồn, đã chắc chắn chủ nhân của giọng nói này chính là cô chủ nhà họ Murayama đang chống lưng cho mình.
Dù đã xác định được nhưng Takeda Mabai vẫn không dám tin vào hình ảnh trước mắt, ông ta nhéo chân một cái, cảm giác được cơn đau mới dám tin tất cả mọi chuyện đều không phải mơ.
Trời đất, đây là cô thiên kim Murayama Otoha, người sở hữu Dược phẩm Takeda đầy bí ẩn đấy sao?
Tại sao cô ấy lại bóp vai cho tên Trần Hạo, dáng vẻ lại trông như một người hầu thế kia? Tại sao vậy!
"Quỳ xuống!", Murayama Otoha quát lên lần nữa, giọng lớn hơn trước đó mấy lần, ngập tràn giận dữ.
"Phịch!", Takeda Mabai mang nỗi lòng đầy nghi vấn quỳ xuống.
Murayama Otoha đứng sau lưng Trần Hạo, kính cẩn nói: "Chủ nhân, lão già khốn kiếp này xúc phạm anh, có cần lôi ra cho chó ăn không ạ?"
Takeda Mabai tức khắc nhớ đến một câu nói hay được truyền miệng trong gia đình, đó là nhà Murayama quật khởi không hoàn toàn nhờ tự lực mà vì sau lưng được một người vô cùng khủng bố nâng đỡ.
Lẽ nào...
Nghĩ đến đây, ông ta càng sợ hãi Trần Hạo hơn.
Gia đình Murayama vực dậy trong thị trường nước Tịch trong vòng chưa đến mười năm, mỗi một bước đi đều đạp trên một núi xương cốt. Những đối thủ vô cùng mạnh mẽ của gia đình này có ai là nhận được kết quả tốt đâu? Không dưới năm nhà đã bị tiêu diệt sạch sẽ chỉ trong một đêm!
Rất nhiều người rỉ tai nhau rằng người đứng sau công ty ông ta chính là kẻ đã gây ra cuộc thanh trừng này!
Nghĩ đến đây, Takeda Mabai run lẩy bẩy, nhà Takeda bọn họ chỉ là chi thứ của dòng họ Murayama mà thôi.
Nếu Trần Hạo thật sự là người đứng sau màn thì sợ là không cần anh tự mình ra tay, Murayama Otoha cũng có thể diệt cả nhà ông ta!
Trời ạ, mình đã làm cái gì thế này!
Khi nghĩ đến những tai hại này, Takeda Mabai lập tức dập đầu với Trần Hạo: "Chủ nhân, tôi đáng chết, tôi không nên xúc phạm đến cậu, xin cậu tha lỗi cho tôi, tôi đáng chết… Đáng chết...!"
Đường đường là đại diện của Dược phẩm Takeda, thường xuyên tỏ ra mình là một con người thành đạt, xuất chúng trước mặt người khác lại sợ tới mức ỉ ôi gào khóc như một đứa trẻ, dập đầu như giã tỏi trước mặt Trần Hạo.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Tiêu Nhất Phi sững sờ, không thể tin nổi.
Cô ấy nhìn anh rồi lại nhìn Takeda Mabai ở dưới đất, càng cảm thấy mông lung hơn.
Trần Hạo... Xem ra bà đây vẫn còn đánh giá thấp cậu, rốt cuộc cậu còn giấu giếm những gì đây?
Yêu tinh vẫn hoàn yêu tinh, nhìn thấy cảnh tượng rúng động này mà chỉ ngỡ ngàng một lúc rồi tâm trí trôi nổi vào việc nên trêu đùa Trần Hạo như thế nào sau khi kết thúc để báo thù chuyện anh giữ bí mật với mình.