Mà xung quanh liên tiếp truyền đến những câu nói chúc mừng, tâng bốc nịnh nọt, đủ loại hâm mộ và xu nịnh, tất cả chúng cứ văng vẳng bên tai Takeda Mabai.
Nét mặt ông ta ngạo nghễ, lỗ mũi hếch lên trời, ánh mắt kiêu căng, đi ra khỏi chỗ ngồi của mình đến trước lối đi lên đài.
Lúc này, Murayama Ryota ở trên đài đang mỉm cười chuẩn bị tuyên bố thì anh ta chợt cảm thấy có một ánh mắt sắc lẹm đang nhìn chằm chằm vào mình.
Murayama Ryota đưa mắt nhìn theo trong vô thức, anh ta chỉ nhìn thấy Trần Hạo đang dùng ánh mắt ra hiệu về phía bên cạnh anh.
Lập tức, Murayama Ryota chú ý đến Tiêu Nhất Phi, rồi nhìn cô ấy nói: “Chủ tịch là…”
Khi ánh mắt của anh ta rơi vào trên người Tiêu Nhất Phi, Trần Hạo tươi cười, gật đầu nhìn Murayama Ryota, anh ta biết ngay ý của Trần Hạo là gì.
“Là quý cô này…”
Murayama Ryota không biết Tiêu Nhất Phi tên gì, nên anh ta đành dùng quý cô để gọi thay, đưa tay mời Tiêu Nhất Phi.
Tất cả mọi người bối rối. Thậm chí cả đại biểu của phía nước Hoa cũng ngơ ngác, không hiểu vì sao.
Còn những người ở dưới đài thì chưa lấy lại tinh thần.
Mà Takeda Mabai đang đứng ở lối đi lên đài phát biểu cũng sốc luôn!
Không… không phải là mình ư?
Kẻ này khiếp sợ đến mức hoài nghi cuộc đời đang trêu mình à?
Chuyện gì đang xảy ra thế?
Trong nháy mắt, cả hội trường yên lặng đến kỳ lạ, sau đó bùng lên những âm thanh nhốn nháo, mà những âm thanh ồn ào này không thể cứu vãn lời nói vừa rồi.
Murayama Ryota không quan tâm đến những chuyện khác mà nịnh nọt đến trước mặt Tiêu Nhất Phi: “Quý cô này chính là chủ tịch đầu tiên của Quỹ y tế, à phải rồi, quý cô đây tên là gì?”
Những người đang ngồi bên dưới sững sờ, tiếng huyên náo ầm ĩ đột nhiên nổ ra.
"Trời... Vừa rồi có phải tai tôi bị gì không?"
"Đùa à? Mà hình như cậu Murayama Ryota này ngay cả cô ấy tên gì cũng không biết!"
"Điên rồi, điên hết rồi!"
Trong lúc những người bên dưới đang bàn tán sôi nổi, Lâm Thượng Văn lấy tay gõ mạnh vào micro mới khiến họ im lặng trở lại.
Phan Vũ và Trương Phong Hoa vừa rồi còn liên tục làm màu trước mặt Tiêu Nhất Phi suýt thì ngã ngửa, mặt đờ ra như bị sét đánh.
"Chủ tịch đầu tiên của Quỹ y tế là... Tiêu Nhất Phi của Cửu Khúc ư?", hai người khó tin trố mắt nhìn nhau.
Tiêu Nhất Phi cũng không thể tin được: "Anh...anh mới nói...tôi là chủ tịch đầu tiên ư?"
Murayama Ryota gật gật như gà mổ thóc: "Dĩ nhiên rồi! Dù là về năng lực hay kinh nghiệm thì cô đều có đủ, hơn nữa...hơn nữa...cô là người nước Hoa! Phải! Đúng vậy, cô là người nước Hoa!"
Anh ta không tìm được lý do đủ sức thuyết phục nên nói linh tinh, vô thức lặp đi lặp lại như thể điều đó sẽ thuyết phục được bản thân vậy.
Đám đông lại bị lời nói của Murayama Ryota làm cho sững sờ.
Con mẹ nó, đây là lý do gì vậy? Có nghĩa chỉ cần là người nước Hoa là được rồi đúng không?
Có cần đùa quá trớn thế không vậy!
Murayama Ryota hơi khụy gối, thì thầm hỏi Tiêu Nhất Phi: "Cô vẫn chưa nói tên mình cho tôi biết đấy".
"Cô ấy là Tiêu Nhất Phi đến từ công ty Dược phẩm Cửu Khúc", Trần Hạo tiếp lời.
Bấy giờ cô ấy mới hoàn hồn, nhận ra mình chưa cho đối phương biết tên.
Thoáng chốc Tiêu Nhất Phi lại nghĩ đến một chuyện khác, Murayama Ryota ngay cả tên của cô ấy còn không biết thì tại sao lại chọn cô ấy làm chủ tịch?
Tiêu Nhất Phi vô thức nhìn về phía Trần Hạo.
Murayama Ryota mỉm cười, làm động tác mời đầy lịch lãm: "Tổng giám đốc Tiêu, mời cô lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ!"
Cho đến lúc này, những người đại diện nước Hoa ở trên sân khấu mới lấy lại tinh thần, nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên sự hứng khởi, đặc biệt là Lâm Thượng Văn.
Lần này, ông ta không chỉ thành công thành lập mối quan hệ với tập đoàn y dược Tịch Quốc để tạo Quỹ y tế mà còn làm một người nước Hoa trở thành chủ tịch, đây thực sự là thành tích hoành tráng chưa từng có!
Nghĩ tới đây, Lâm Thượng Văn không kiềm lòng được nhìn về phía Trần Hạo.