"Tổng giám đốc Tiêu, mục đích này của cô cũng không tệ, nhưng với thực lực trước mắt của Cửu Khúc, muốn đẩy thuốc viêm gan B ra các tỉnh khác, hiển nhiên không đủ sức! Tôi đề nghị hay là cô chuyển nhượng một phần cổ phần cho Y dược Thuận Nguyên chúng tôi, chúng tôi sẽ bỏ vốn mở đường dây tiêu thụ, hơn nữa bên dưới Thuận Nguyên chúng tôi còn có rất nhiều xưởng thuốc, sản xuất sẽ không còn là vấn đề khó khăn của Cửu Khúc nữa! Đây là cả hai cùng có lợi!”, Trương Phong Hoa mỉm cười nói.
Phan Vũ thản nhiên nói: “Tập đoàn thuốc bắc tỉnh Tương chúng tôi cũng có ý này, nếu như Cửu Khúc đồng ý, chúng tôi cũng muốn tham gia vào trong đó! Ba bên đều có lợi! Tổng giám đốc Tiêu thấy thế nào?”
Mặc dù vẻ mặt của Tiêu Nhất Phi rất bình tĩnh, thật ra trong lòng đã sớm mắng chửi người.
Hai người này nói dễ nghe là nhập cổ phần, thật ra là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Không phải trước mắt thuốc viêm gan B của Cửu Khúc đang được tiêu thụ rất tốt sao? Sở dĩ Tiêu Nhất Phi tìm người hợp tác, là vì nhìn trúng năng lực sản xuất của hai xí nghiệp lớn này!
Tiêu Nhất Phi muốn giao việc đại diện tiêu thụ ở hai tỉnh cho hai công ty này, để bọn họ được hưởng lợi, nhưng một trong những điều kiện chính là mượn nhà máy của bọn họ để sản xuất!
Nhưng hiển nhiên, hai người này có ham muốn rất lớn.
"Tổng giám đốc Trương nói đùa, bây giờ sản phẩm trên tay Cửu Khúc xuất sắc như thế, nếu như tôi muốn tìm đầu tư, sẽ có rất nhiều người tranh nhau, sao phải đợi đến hôm nay chứ?”, Tiêu Nhất Phi nói.
Phan Vũ nói: “Nếu như vậy, chúng tôi chỉ có thể nói rất tiếc!”
Tiêu Nhất Phi cười một tiếng, gật đầu ra hiệu sau đó xoay người, kết quả liền nhìn thấy Trần Hạo cách đó không xa.
"Sao cậu lại tới đây?”, nhìn thấy Trần Hạo, Tiêu Nhất Phi nhanh chóng đi đến, ngạc nhiên hỏi.
Trần Hạo cười khổ: “Bị Lâm Thượng Văn kéo đến, ông ta cứ nhất định phải bắt tôi đến xem, tôi liền đến!”
Tiêu Nhất Phi xuỳ một tiếng, nói: “Nói cứ như cậu oan ức lắm ấy, có bao nhiêu người muốn tạo quan hệ nhờ vả ông Lâm còn không kịp, cậu thì hay rồi, chán ghét người ta bám đuôi, xem vẻ mặt không chào đón của cậu kìa!”
Trần Hạo cười khổ, Lâm Thượng Văn kéo anh vào quỹ y tế, ông ta có tính toán gì, sao anh có thể không rõ ràng được?
Chức chủ tịch mà Lâm Thượng Văn nói sao dễ làm được như thế? Ông ta coi trọng bản lĩnh không biết sợ của anh, đồng thời cũng không muốn từ bỏ chiến tích này!
Rõ ràng nước Tịch muốn quản lý quỹ y tế, sau này quỹ y tế thành lập, đương nhiên người dẫn đầu như ông ta sẽ là cái đinh trong mắt người khác? Anh bị kéo đến chịu tội đương nhiên phải oan ức rồi? Anh đã trêu chọc ai chứ?
"Còn cô, làm sao cũng tới?”, Trần Hạo cười chuyển chủ đề.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!