Sau khi nghe xong lời nói của Trần Hạo, phản ứng đầu tiên của hai người họ là sửng sốt, sau đó lập tức cười lớn.
Vẻ mặt càng tỏ ra khinh thường hơn so với lúc trước!
Từ Tử Hàm cười đến nỗi chảy cả nước mắt: “Xem ra nhà họ Bạch cũng chẳng có bao nhiêu mặt mũi! Là tôi đã đánh giá anh quá cao rồi, Trần Hạo!”
Hà Thi Vân nói: “Cũng đúng, cô Murayama có thân phận như thế nào chứ? Đâu phải loại mèo chó gì cũng có thể gặp được?”
Hai người nói xong lại quay sang nhìn nhau cười lớn, dáng vẻ không hề có chút kiêng nể nào.
Trần Hạo im lặng liếc mắt nhìn hai người họ, ban đầu anh cũng không có ý định chấp nhặt với hai kẻ ngu ngốc này, nhưng mà bây giờ anh lại đổi ý rồi.
“Cười lớn như vậy chắc hẳn là vui vẻ lắm nhỉ?”, Trần Hạo bình tĩnh hỏi.
Hà Thi Vân lau khoé mắt, dường như là cười đến chảy cả nước mắt: “Anh đừng nói nữa, thật sự là rất buồn cười, từ bé đến lớn tôi chưa bao giờ được nghe qua chuyện gì hài hước đến như vậy! Trước kia tôi còn cảm thấy anh là một kẻ ăn bám, nhưng hiện tại thì tôi mới nhận ra là mình đã sai rồi, tôi đã hiểu lầm anh, phải nói rằng anh là người có năng khiếu hài kịch mới đúng!”
Trần Hạo thản nhiên nói: “Tôi thật sự không thể nào hiểu nổi, dáng vẻ bây giờ của các người rất giống như con chó canh cửa chờ đợi cô chủ mình về liếm láp, thế mà còn có thể cười nói vui vẻ như vậy, quả thật là đồ ngu xuẩn”.
Dứt lời, Trần Hạo cười lạnh đi về phía thang máy, để lại Từ Tử Hàm và Hà Thi Vân đang tức giận đến phát điên.
Sắc mặt Từ Từ Hàm trở nên u ám, trong lòng âm thầm tính toán tìm cơ hội để giết chết tên khốn Trần Hạo này.
Hà Thi Vân không có đầu óc như Từ Tử Hàm, cô ta lập tức mắng người: “Ra vẻ cái gì, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cho anh phải quỳ gối cầu xin tôi!”
Ngay khi cả hai đang buồn bực không thôi thì ở bên ngoài, một hàng xe Mercedes Benz màu đen hộ tống một chiếc Rolls Royce từ từ tiến đến trước cửa khách sạn Westin.
Sau khi hàng xe vững vàng dừng lại trước cửa, một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen, khí thế mạnh mẽ bước xuống vây quanh chiếc Rolls Royce, sau đó một người đàn ông nho nhã đi ra từ vị trí phó lái rồi cung kính mở cửa sau của xe.
Lúc này, một người phụ nữ khí chất cao quý, khoác trên mình bộ váy dài mới chậm rãi xuống xe.
Ở chiếc xe phía sau, ông trùm giới kinh doanh của tỉnh Sở, Duẫn Hồng Đào vội vàng bước xuống, nhanh chóng lại gần chiếc xe kia, cung kính nói: “Cô Murayama, đã đến khách sạn rồi!”
Murayama Otoha nhàn nhạt gật đầu với Duẫn Hồng Đào, dáng vẻ lạnh nhạt nhưng không mất đi phép lịch sự.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!