Sau khi Trần Hạo đưa ra vấn đề, người qua đường sôi nổi tán đồng, không phạm pháp mà có thể kiếm tiền thì ai bí quá hoá liều chứ? Trừ khi đầu óc toàn bã đậu.
Trần Hạo tiếp tục nói: “Theo như điều tra về phẩm chất ngọc của anh cảnh sát này, mỗi tháng Diệc Hiên sẽ bán ra được hơn một ngàn cái. Doanh thu lớn như thế thì sao công ty lại ngu ngốc vì ba món trang sức mà đá đổ sức bán hơn một ngàn cái kia chứ? Sao tôi thấy giả thuyết này chẳng hợp lý chút nào nhỉ? Anh cảnh sát này, đừng nói mấy món trang sức trộm kia là do anh mang vào Diệc Hiên đấy chứ?”
Cảnh sát bị Trần Hạo nói mà mặt lúc đỏ lúc trắng. Đúng như anh đã nói, mấy món trộm này thật sự do anh ta mang vào Diệc Hiên.
“Anh nói linh tinh gì thế? Mình phạm pháp mà còn vu khống ngược lại cảnh sát, quá kỳ cục!”, tên cảnh sát cãi lại.
Nhưng dễ thấy sự phản bác của anh ta không hề có sức thuyết phục, những người khác không tin, tiếng ồn ào ầm ĩ càng lúc càng lớn, lời chê trách nào cũng có.
“Danh tiếng của Diệc Hiên xưa nay luôn tốt, mỗi lần hào quang của đức Phật lên kệ là hết sạch, không lo bán không hết, cần gì phải bán đồ trộm cướp? Điên rồi à?”
“Hừ! Chắc mẩm lại là viên chức nhà ai để ý công ty này làm ăn được nên muốn ăn cướp đây mà! Không nghe cậu trai vừa rồi nói mấy người viên chức đòi cổ phần sao?”
Nghe thấy những người vây xem can đảm mắng mỏ, sắc mặt của đám cảnh sát càng khó coi hơn.
“Nói bậy bạ cái gì đấy? Liên quan gì đến mấy người!”, một cảnh sát lớn tiếng.
Nghe thấy câu này, đám đông càng nổi giận.
“Thấy không! Nói năng kiểu này là vu oan giá họa chắc rồi! Còn không cho người ta nói luôn đây này!”
“Đúng đấy! Trời còn đang sáng đây, dựa vào đâu mà không cho chúng tôi nói? Bọn người này có tật giật mình đúng không!”
Đám đông ầm ĩ làm cho sắc mặt Chu Trị Bình trở nên tối đi, ông ta bực mình trừng mắt nhìn thằng con trai ngu ngốc của mình, rõ ràng là đang trách cứ tại sao anh ta lại gây ra chuyện này.
“Chuyện này cần điều tra thêm, khi nào rõ mười mươi phía cảnh sát sẽ cho mọi người một lời giải thích!”, Chu Trị Bình cam đoan.
Cảnh sát thấy ông ta lên tiếng thì như tìm được người chống lưng, lời nói cũng cứng rắn hơn: “Đừng ồn ào nữa, mọi người đang cản trở người thi hành công vụ đấy, hành vi gây trở ngại cho cảnh sát điều tra bị cấm tuyệt đối!”
Nghe những lời này của cảnh sát, Tào Thanh Nguyên đang đứng bên cạnh cười khẩy, liếc mắt nhìn Chu Trị Bình, nói: “Ông Chu oai phong quá nhỉ! Tôi tự hỏi nếu đầu tư vào Hải Dương, sau này nhà họ Chu mấy người mà ghen tỵ với lợi nhuận của tôi thì liệu có phải cũng tới đòi cổ phần không đây?”
“Chuyện này…”, Chu Trị Bình không biết nên giải thích như thế nào.
Lúc này cảnh sát cũng cực kỳ xấu hổ, không nghĩ đến chuyện Tào Thanh Nguyên lại nói giúp cho Diệc Hiên. Sau một lúc suy nghĩ, anh ta đáp lại: “Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra rõ, quyết không bôi nhọ bất cứ một người vô tội nào, cũng quyết không bỏ qua cho kẻ xấu!”
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Điều tra cái gì nữa? Bây giờ các anh ra lệnh cưỡng chế niêm phong Diệc Hiên, cho dù điều tra rõ công ty chúng tôi là vô tội thì ai sẽ là người đền bù tổn thất trong khoảng thời gian công ty bị niêm phong? Anh sao? Hay là nhà nước?”
“Anh nói cái kiểu gì thế? Phối hợp với cảnh sát điều tra là nghĩa vụ của mọi công dân!”, cảnh sát giận dữ quát.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!