Trần Hạo nghe xong, trên đầu hiện đầy vạch đen, thầm nghĩ Tiêu Nhất Phi ơi Tiêu Nhất Phi, cô cũng dám nói những lời này sao?
Tô Hâm Dao cười nghiêng cười ngả: "Tôi đang nghĩ xem sao cô lại hờn giận lớn như vậy? Hóa ra bản thân cũng cầu mà không được!"
Tiêu Nhất Phi lại tỏ ra vẻ tự hào: "Tôi biết, tuy rằng bên ngoài thì cô đang giễu cợt, nhưng thật ra trong lòng cũng rất hâm mộ!"
Tô Hâm Dao lại nghẹn lời, Tiêu Nhất Phi nhìn về phía anh: "Ông chủ, đây chính là việc làm ăn của cậu, đi với tôi một chuyến đi, coi như Tam Nhi cầu xin cậu nhé?"
Trần Hạo không khỏi nở nụ cười: "Tôi có thể nói không được sao?"
Tiêu Nhất Phi cười khúc khích nói: "Có thể chứ! Nhưng buổi tối không cho cậu nói chữ này!"
Trần Hạo tỏ vẻ cạn lời, hoàn toàn bị đánh bại.
Sau đó anh chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói với Tô Hâm Dao: "Hâm Dao, cô nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi có mua một ít trái cây và thực phẩm dinh dưỡng. Cô muốn ăn thì ăn, bây giờ tôi phải đi trước!"
"Đi đi! Nếu tôi giữ anh lại thì Tiêu yêu nữ nhất định sẽ giày vò tôi!", cô ta liên tục vẫy tay với hai người!
"Vậy thì đi trước đây!"
Tiêu Nhất Phi nói xong thì rời khỏi phòng bệnh cùng với Trần Hạo.
Sau khi hai người rời đi, Tô Hâm Dao ngẩn ngơ nhìn về phía cửa phòng bệnh, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ thâm tình, chân thành của anh trước đàn dương cầm trong buổi hòa nhạc ngày hôm đó.
"Hâm mộ sao? Chắc là vậy!"
Trong khi cô ta đang suy nghĩ miên man, Trần Hạo đã được Tiêu Nhất Phi lái xe đưa đến trung tâm hội nghị trên tầng cao nhất của khách sạn Thiên Vũ ở Hải Dương.
Vào lúc này, trung tâm hội nghị đã đầy kín chỗ, có rất nhiều người đã đến đây!
Hầu hết các học giả ngồi ở hàng ghế đầu, mang đậm phong thái của người trí thức.
Ở hàng sau là các doanh nhân như Trần Hạo và Tiêu Nhất Phi.
Trước khi ngồi vào chỗ, cô ấy còn chào hỏi đơn giản với một vài người, trong lúc trò chuyện, Trần Hạo biết được những người này cũng là người trong nghề, bọn họ đều là doanh nhân điều hành công ty dược phẩm.
Sau khi hai người ngồi xuống, Tiêu Nhất Phi đặt một đống tài liệu vào tay anh: "Đây là những dự án mà hôm nay sẽ tham gia, trong số đó tôi rất quan tâm đến nghiên cứu của giáo sư Phương Minh về các bệnh tim mạch và xuất huyết não!"
Trần Hạo lật xem tài liệu lên xem, nhìn thấy một dự án ở trong đó thì hai mắt tỏa sáng nhìn thêm mấy lần, không quan tâm đến dự án mà cô ấy đã nói: "Dự án này của Phương Minh không có giá trị!"
“Không có giá trị? Sao lại có thể như vậy?”, Tiêu Nhất Phi cảm thấy khó hiểu, nhưng sau đó cô ấy nghĩ tới Trần Hạo vẫn luôn là ông chủ không thèm quan tâm đến những chuyện khác, cho rằng có lẽ anh không rõ giá trị của dự án này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!