Nếu Chu Trị Bình ở đây, vào giờ phút này chắc chắn ông ta sẽ tự cho mình một bạt tai, rồi lại cảm thấy thật vô lý! Ông ta phái một đoàn xe, dẫn theo một đống ông chủ lớn đến mời Tào Thanh Nguyên đi ăn sơn hào hải vị, thế nhưng người ta không thèm liếc nhìn mình một cái. Vậy mà, vào lúc này, lại cảm động trước một bát mì nước trong veo đơn giản ư?
Lẽ nào thế giới này điên đảo cả rồi hay sao?
Dĩ nhiên là thế giới không hề đảo loạn! Chẳng qua là do phàm nhân ngu muội mà thôi!
Nếu Chu Trị Bình trải qua những gì Tào Thanh Nguyên đã trải qua, chỉ cần bưng một bát mì thôi thì chắc hẳn ông ta cũng sẽ cảm động rưng rưng như vậy thôi.
Sự cứu chữa của Trần Hạo vào ngày ấy trong mắt Tào Thanh Nguyên có ý nghĩa gì? Đó là kỳ tích của thần linh!
Tào Thanh Nguyên chẳng qua chỉ là người phàm mắt thịt. Ông ta thấy Trần Hạo thi triển kỳ tích thần thánh như vậy thì sẽ nghĩ gì chứ? Tất nhiên là ông ta coi Trần Hạo như thần linh để quỳ lạy rồi.
Thần bưng cho bạn một bát mì! Bạn có khóc hay không? Có cảm động hay không?
Ông ta cắm cúi ăn, thậm chí ngay cả nước lèo và hành lá cắt nhỏ cũng không chừa lại, chỉ thiếu điều không liếm sạch bát mì mà thôi.
Bạch Phi Nhi nhìn thấy cảnh đó, mặt khiếp sợ đến ngẩn ngơ, cô rất muốn nói cho Tào Thanh Nguyên biết rằng nếu không đủ thì trong bát của cô vẫn còn, nếu ông ta không ngại, cô cho Tào Thanh Nguyên hết cũng được!
Sau khi buông bát đũa xuống, Tào Thanh Nguyên lau miệng, mặt ông dâng đầy vẻ hưởng thụ.
“Chủ tịch Bạch, cậu Trần, sao các vị không tham gia buổi tiệc hôm nay? Theo lý mà nói, Bạch Thị là đối tượng hợp tác lần này của Tào Thị, điều này thật không bình thường!”
Trần Hạo cười nhạt nhẽo, anh định mở miệng nói gì đó.
Ai ngờ Bạch Phi Nhi trừng mắt nhìn anh rồi cướp lời: “Ông Tào, không có gì đâu, thật ra là do lúc trước tôi hơi bận rộn, thật xin lỗi, đã khiến cho ông phải lo lắng rồi!”
Tào Thanh Nguyên là ai chứ, sao ông không nhìn ra vấn đề ở đây được, nhưng lúc này Trần Hạo lại lắc đầu cười cười nhìn ông ta, Tào Thanh Nguyên không dám hỏi rõ nữa.
Sau đó, Tào Thanh Nguyên và Bạch Phi Nhi trao đổi đơn giản về chuyện hợp tác năng lượng mới, ông ta tinh ý thấy vẻ mặt chán ngắt của Trần Hạo nên vội vã biết điều từ biệt.
Ra ngoài rồi ngồi lên xe, Tào Thanh Nguyên từ từ sắp xếp lại đầu đuôi câu chuyện, trong lòng ông ta đã suy đoán được điều gì đó.
Ông ta nói với tài xế: “Cậu đi điều tra xem mấy ngày nay Bạch Thị đã xảy ra việc gì!”
Tài xế nói: “Ông Tào yên tâm, sau khi đưa ông trở về, tôi sẽ đi điều tra ngay!”
Tào Thanh Nguyên lạnh nhạt gật đầu: “Ừ!”
Sáng sớm hôm sau.
Rốt cuộc, Bạch Phi Nhi vẫn không đợi được, đối với người mạnh mẽ như cô mà nói, rảnh rỗi chả khác gì lấy mạng cô cả.
Không có công việc, Bạch Phi Nhi không chỉ không cảm thấy trống vắng, thậm chí người cũng uể oải khó chịu, tinh thần cũng xuống dốc.
Thế nên, cuối cùng, Bạch Phi Nhi quyết định không nghe lời Trần Hạo, dù có cảm thấy khó khăn thế nào đi nữa cũng không từ bỏ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!