"Năm mươi... Năm mươi mốt".
"Sáu mươi... Sáu mươi mốt".
"Chín mươi chín... Một trăm... Một trăm lẻ một".
Sau khi Trần Hạo đột phá lần thứ một trăm, cả phòng say sưa trầm trồ vỗ tay. Ai có thể ngờ được anh không chỉ phá Kỷ lục Thế giới Guinness mà còn vượt xa nó chứ?
"Một trăm năm mươi..."
Cuối cùng, mọi người hô đến con số một trăm năm mươi, Trần Hạo ung dung nắm xà ngang, bình thản nhìn Vương Truyền Minh.
"Cần tôi tiếp tục nữa không?", anh híp mắt cười.
Lúc này đây, tâm trí Vương Truyền Minh đã hoàn toàn sụp đổ. Anh ta nhìn chằm chằm người đàn ông có khuôn mặt bình thường đang thoải mái chống xà đơn ấy, nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Mỗi một lần Trần Hạo vượt qua số chục, Vương Truyền Minh sẽ véo cánh tay mình một cái thật mạnh.
Trên tay đã có bảy tám vết bầm tím rất rõ, đó hoàn toàn do anh ta tự làm ra, đau đến mất đi tri giác.
Đến bây giờ, Vương Truyền Minh vẫn nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Trần Hạo cười nói: "Làm cái mặt như cá chết đó làm gì thế? Muốn xin sự thương xót à? Thôi được, để tôi nhường anh, chỉ cần anh làm được một nửa tôi thì xem như anh thắng!"
Sắc mặt Vương Truyền Minh tái xanh, đây quả là một sự sỉ nhục.
Nhưng dù biết rõ là vậy, anh ta vẫn không dám nhận lời khiêu chiến. Một nửa của một trăm năm mươi cái chính là bảy mươi lăm cái, bảy mươi lăm lần muscle-up ư? Đừng nói làm, anh ta muốn khóc cũng không được đây!
Thấy Vương Truyền Minh không lên tiếng, Trần Hạo dễ dàng từ trên xà đơn nhảy xuống, vừa phủi tay vừa nói: "Nhìn cái mặt thảm thương đó của anh, tôi sẽ nhường anh thêm chút nữa! Anh chỉ cần làm một phần ba của một trăm năm mươi cái thôi!"
Nghe thấy lời này của anh, Vương Truyền Minh ước gì tìm được một cái lỗ để chui xuống, mặt đỏ như gấc.
Hành động này của Trần Hạo đã không phải sỉ nhục nữa, mà hoàn toàn là miệt thị.
Vương Truyền Minh muốn mắng chửi, muốn chửi thề, nhưng nghĩ đến một trăm năm mươi cái muscle-up thì anh ta không thẳng lưng nổi, vì cho dù là một phần ba thì anh ta cũng không làm được.
Bấy giờ những người xung quanh mới hoàn hồn, bộc phát ra tiếng reo hò như che trời lấp biển.
Trong đám đông trộn lẫn nhiều cảm xúc vào nhau, có ngỡ ngàng, có khen ngợi.
Trần Hạo đi đến khinh thường nhìn Vương Truyền Minh, không biết tại sao anh ta lại đưa mắt sang chỗ khác mà tránh né.
Anh giễu cợt rời mắt đi, lạnh nhạt nói: "Còn tưởng anh ghê gớm lắm, tôi chưa đổ mồ hôi mà anh đã suy sụp rồi..."
Dứt lời, Trần Hạo tiến về phía Lâm Vũ Nặc.
Mà lúc này Lâm Vũ Nặc còn đang rung động và vui mừng, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, trong mắt toàn là ánh sáng ngưỡng mộ. Cô ấy đã coi Trần Hạo như thần tiên. Cho rằng anh không chỉ giỏi y thuật mà còn cực kì có bản lĩnh, mỗi thứ đều phù hợp với bạch mã hoàng tử lý tưởng của mình.
Trần Hạo lại không ngờ rằng lúc anh còn chưa đi đến trước mặt Lâm Vũ Nặc mà đã có một đám đàn ông vây quanh mình xin chỉ bảo đủ thứ.
Anh phải dốc hết sức mình mới cắt đuôi được mấy người đàn ông kia, ai ngờ lại có một đám phụ nữ thướt tha xông tới.
“Anh chàng đẹp trai, có thiếu em gái mưa không?”
Một người phụ nữ còn chưa kịp tiến lên, đã bị một người khác đẩy ra.
“Đi sang một bên, cô cũng xứng tranh giành với tôi sao? Anh chàng đẹp trai, suy xét đến tôi đây này!”
“Tránh hết ra cho chị đây, cậu là của tôi, cậu nhóc đẹp trai, chỉ cần cậu đồng ý, chị đây sẽ cho hết...”
Trần Hạo bị một đám phụ nữ vây quanh đến cạn lời, lần đầu tiên sử dụng m Dương Cửu Thiên quyết với người vô tội. Một lát sau, vốn dĩ xung quanh Trần Hạo chật như nêm cối, đã bị anh dùng khí thế lao ra ngoài.
Dưới tình hình này, Trần Hạo nào còn dám ở lại thêm? Anh vội vàng kéo Lâm Vũ Nặc bỏ trốn mất dạng.
Mà Vương Truyền Minh trước đó còn tràn đầy tự tin, lúc này đang chết lặng nhìn ghi chép sử dụng xà đơn mà Trần Hạo sáng tạo ra.
Anh ta hoàn toàn thất bại trước mặt Trần Hạo, tự tin của anh ta đã bị Trần Hạo chà đạp, lòng tự trọng bị nghiền nát. Lòng kiêu ngạo cũng vỡ tan.
Vương Truyền Minh thề, cả đời này không muốn gặp lại anh nữa.
Bởi vì... ở trong mắt anh ta, Trần Hạo không phải là người! Mà là ma quỷ! Là thần!
Mà lúc này Trần Hạo vừa mới ra khỏi cửa câu lạc bộ, trên đường đi, anh đã dùng quần áo và mũ để che lại dáng người và khuôn mặt, anh quá sợ đám nam nữ kia, nên mới vội vội vàng vàng trở về trên xe.
Rất nhanh, Lâm Vũ Nặc đã thay xong quần áo rồi chuồn ra khỏi câu lạc bộ, vừa lên xe đã điên cuồng khen ngợi Trần Hạo: “Đại thần, vừa rồi anh cực kì đẹp trai, đẹp trai không tả nổi! Sau này tôi sẽ không đến câu lạc bộ thể thao nữa, anh làm huấn luyện viên riêng cho tôi được không?”
Trần Hạo cạn lời, nghiêng người nhìn Lâm Vũ Nặc: “Chắc chắn là tôi không rảnh làm huấn luyện viên riêng cho cô, nhưng mà vẫn có thể dạy cô mấy động tác giữ dáng!”
Nghe anh nói như thế, trong lòng Lâm Vũ Nặc lại cảm thấy mất mát.
Mà lúc này, Trần Hạo khởi động xe.
Trên đường, mặc dù trước đó đã bị Trần Hạo bóp chết cơ hội gần gũi, nhưng cô ấy đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, liên tục hỏi thăm đủ điều.
Rất nhanh, chiếc xe đã đến nhà họ Lâm ở đại học Trung y.
Trần Hạo dừng xe ngoài cửa nhà họ Lâm, phát hiện đã sắp đến cửa mà cô nàng Lâm Vũ Nặc này lại khẩn trương hẳn lên, hoàn toàn mất hết vẻ thoải mái trên đường đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!