Sau khi nghe xong, nụ cười của Du Tử Uyên càng sâu xa hơn.
"Nhà họ Tần ở Hương Giang cử ai đến vậy? Tần Nam à?", cậu ta hỏi.
Thuộc hạ gật đầu.
"Thế thì phá mọi khả năng cuộc hợp tác này sẽ thành công đi!", Du Tử Uyên nở nụ cười đểu cáng.
"Tôi biết nên làm thế nào rồi ạ", thuộc hạ nhận lệnh.
"Còn nữa, anh cho người điều tra xem tên Trần Hạo này còn hay qua lại với ai nữa đi, chỉ nhằm vào nhà họ Bạch thôi thì quá hời cho anh ta rồi, tôi muốn thằng đó ở đâu cũng không được yên!", Du Tử Uyên cười lạnh.
"Rõ, tôi sẽ đi ngay!", nói xong, thuộc hạ cúi người ra khỏi phòng.
Du Tử Uyên chậm rãi đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất trong phòng khách sạn, lạnh lùng nhìn biển rộng ở ngoài kia, trên gương mặt là vẻ hưng phấn đến biến thái: "Trần Hạo ơi là Trần Hạo, trò chơi mới bắt đầu thôi, mày đừng có làm tao thất vọng đấy nhé!"
Giờ phút này, Trần Hạo đang lái xe về Bạch Thị.
Khi đang từ từ dừng xe trước đèn giao thông trên đường Trung Hoa, điện thoại di động của anh chợt reo.
Trần Hạo cầm lên bắt máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lâm Vũ Nặc.
"Đại thần, hôm nay anh rảnh không?", cô ấy dè dặt hỏi.
"Có chuyện gì sao?", Trần Hạo tò mò vì sao cô gái này lại gọi cho mình.
"Lần trước anh chữa bệnh cho ông nội tôi xong thì ông ấy luôn chú ý giữ sức khỏe, hai ngày nay không hiểu sao lại thấy hơi khó chịu trong người, hình như bệnh cũ tái phát rồi, mong đại thần đến xem ông nội tôi thế nào nhé!", Lâm Vũ Nặc trả lời.
Nghe nói Lâm Dạ Bạch tái phát bệnh, Trần Hạo không nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.
"Được, vừa hay tôi cũng đang rảnh. Đang ở đâu thế, để tôi qua chỗ cô".
Nghe anh nói vậy, Lâm Vũ Nặc ở đầu dây bên kia không kìm được sự mừng rỡ: "Tôi đang ở câu lạc bộ thể thao tư nhân Pavo, nhưng mà lúc tới chắc anh sẽ phải chờ một lúc ấy, tôi vẫn chưa học xong".
"Được thôi, cô gửi địa chỉ qua tôi đi", Trần Hạo nói.
"Được được, đại thần, chờ anh nhé!", cuối cùng cũng gặp lại anh, Lâm Vũ Nặc vui mừng khôn xiết.