“80 triệu lần thứ nhất!”, người xướng giá đếm ngược.
“Trần đại sư...”
Đối diện với ánh mắt kiên định của Trần Hạo, Hạ Hành Bắc hơi do dự.
Hà Nham Đông thấy thế thì điên cuồng cười: “Hạ Hành Bắc, cậu liều mạng thật đó! Vì được ngủ với người phụ nữ của anh ta mà trở nên nghe lời luôn!”
“Anh...”
Hạ Hành Bắc muốn phản kích nhưng Trần Hạo đã chặn cậu ấy lại.
“Viên đá vỏ xanh bóng đó mới là quan trọng!”
Hạ Hành Bắc gật đầu thật mạnh.
Hà Nham Đông cười khẩy: “Nó vẫn sẽ là của tôi thôi!”
“Cứ chờ mà xem!”, Trần Hạo mỉm cười.
Cuộc đấu giá diễn rất nhanh. Không có hai nhà Hà – Hạ tranh nhau thì gười khác cũng thoải mái hơn nhiều, giá cả cũng công bằng hơn.
Chưa đến nửa tiếng, đã tới lượt viên đá thô cực lớn bóng bẩy đã được bày lên.
Lúc này, trong một phòng vip trên tầng, hai ông già đang ngồi cạnh cửa sổ.
“Lão Cổ, viên đá đó là viên tốt nhất tôi thấy rồi!”
“Chưa chắc đâu, lão Tề, ông quên viên đá màu xanh bóng 10 năm trước chúng ta cùng thích hay sao?”
“Ý ông là... Không thể nào, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được. Cả đời này tôi chỉ có gặp một viên xanh bóng giả đó thôi!”
“Trên đời làm gì có tuyệt đối, chúng ta cứ xem đi!”
Trong lúc hai ông già nói chuyện thì giá cả đã được đẩy lên đến 50 triệu.
Nhưng hai dòng họ kia vẫn chưa nâng giá.
“Viên đá này e là sẽ bị tăng lên trăm triệu mất! Hai nhà Hạ - Hà còn chưa ra tay kìa!”
“Trăm triệu thì cũng đáng thôi, viên đá này tràn ngập màu xanh, cho dù là bán xanh cũng kiếm được cả đống tiền rồi!”
Trong lúc nghị luận thì giá lại được tăng lên.
Thấy số người tăng giá ngày càng ít, Hà Nham Đông mới cười đứng dậy: “Tôi trả 100 triệu!”
Nhóm người nghe vậy thì xôn xao không ngừng, nhà họ Hà ra tay ghê thật đấy.
100 triệu đó! Giá gấp đôi rồi!
Những người tham gia đấu giá lúc này đều cười khổ rút lui.
Tranh với nhà họ Hà có gì tốt đẹp đâu!
Hà Nham Đông thấy không ai ra giá nữa thì nhìn Hạ Hành Bắc: “Đến đi, cậu bảo cậu muốn viên đá này mà? Chúng ta chơi nào!”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
“101 triệu!”, Hạ Hành Bắc đứng dậy.
Hà Nham Đông lại nói: “Cậu chủ Hạ, sao cậu keo thế? Tăng có 1 triệu thôi à! 105 triệu!”
Ánh mắt Hạ Hành Bắc sắc bén: “106 triệu!”
“Hạ Hành Bắc, tôi khinh cậu! Nghe tôi báo giá đây! 200 triệu!”
Hà Nham Đông tức không chịu nổi. Lúc này, anh ta có cảm giác muốn chửi cả thế giới.
Hạ Hành Bắc cười khẩy, định tăng giá tiếp.
Nếu Trần Hạo không cản cậu ấy lại thì chắc chắn Hạ Hành Bắc sẽ không dễ dàng từ bỏ, huống hồ đây là viên đá xanh bóng?
Trần Hạo thì cười khẩy nói: “Anh ta muốn thì cứ cho đi!”
Hạ Hành Bắc ngẩn ra, không hiểu nhìn Trần Hạo: “Ban nãy anh nói mục tiêu là viên này mà?”
Trần Hạo lại cười: “Không nói thì sao anh ta chịu bỏ ra 200 triệu để cho không chứ!”
“Trần đại sư, ý anh là...”
“Viên đá đó không những không tăng giá được mà chỉ có màu xanh tán thôi!”
Trần Hạo vừa nói xong, những người xung quanh sửng sốt rồi cười ầm ĩ.
“Người này bị ngu à? Viên đá thô xanh bóng như thế mà nói chỉ có xanh tán? Cười xỉu!”
“Đúng đó! Người anh em à, anh hiểu gì về đá thô không thế? Không thì im đi, nói ra cho xấu hổ làm gì, lại còn liên lụy cậu Hạ!”
Sắc mặt Hạ Hành Bắc tràn đầy nghi hoặc, Trần Hạo thì cười khẳng định: “Tin tôi đi! Lát nữa anh ta sẽ phải khóc thôi!”
Giang Ngạo Tuyết không thể chịu nổi nữa: “Anh không hiểu gì thì đừng có xen vào, lát nữa anh vừa bị vả mặt lại vừa liên lụy người ta!”
Trần Hạo cười khổ, sao cô gái này không chịu tin anh nhỉ?
“Đây thật sự là một viên đá bỏ đi, cậu Hạ coi tôi là bạn nên tôi sẽ không để cậu ấy thiệt đâu!”
“Anh cứ chém gió đi!”
Giang Ngạo Tuyết trợn trắng mắt, cảm thấy Trần Hạo diễn sâu quá rồi.
Hà Nham Đông nghe Trần Hạo nói viên đá thô kia chỉ có xanh tán, cười khẩy nhìn Trần Hạo: “Anh nói viên đá này có xanh tán? Đùa à?”
“Không tin thì tùy!”
Thấy vẻ mặt Trần Hạo khinh khỉnh, Hà Nham Đông tức không chịu nổi.
“Thế chúng ta cược đi!”
Trần Hạo mỉm cười: “Cược cái gì?”
“Cược thêm 10 triệu! Nếu có xanh tán tôi thua anh 10 triệu!”
“Được thôi, nếu viên đó có được 1/3 màu xanh thì coi như tôi thua!”
Hạ Hành Bắc muốn ngăn cản nhưng đã không kịp nữa rồi.
Cậu ấy là người trong nghề, viên đá này mà có được một nửa xanh đã rất khó rồi. Người trong ngành đã thống kê rằng tỉ lệ viên đá xanh bóng này cho ra màu xanh 100% là hơn 60%.
Giang Ngạo Tuyết thì nói với Trần Hạo: “Tôi đã cảnh cáo anh đừng gây chuyện rồi cơ mà?”
Trần Hạo chỉ cười: “Tin tôi một lần khó lắm à!”
“Tôi tin anh thế nào được?”
Giang Ngạo Tuyết đau đớn nghĩ, đã nói là đến kết thân với Tề Mặc Bác rồi cơ mà? Sao lại thành cược đá rồi?
Cái tên này! Chủ tịch khinh anh đúng là không ngoa mà!
Trần Hạo không buồn giải thích nữa.
Người nhà họ Hà sắp xếp và đưa máy cắt đá ra nhanh chóng.
Đồng thời còn có một sư phụ già đeo một cặp kính dày cộp.
Sư phụ già đặt viên đá xanh bóng lên máy, hỏi: “Cậu Hà, cắt thế nào đây?”
Hà Nham Đông điềm nhiên nói: “Cắt từ giữa ra, tôi muốn bọn họ thua tâm phục khẩu phục!”
Sư phụ già lảm nhảm: “Cậu Hà, đây là xanh bóng đó! Cậu không muốn chà xát trước sao?”
Hà Nham Đông cười điên cuồng: “Bớt nói đi, chà xát đến bao giờ mới xong? Tôi đang mong được thấy vẻ mặt thua cuộc của hai tên loser kia và dẫm đạp chúng dưới chân đây này! Dám giả vờ à! Hừ! Cắt từ giữa ra đi!”
Sư phụ già tiếc nuối sờ viên đá xanh bóng: “Phí của quá! Phí của trời quá!”
Tuy tiếc nhưng ông ta cũng không dám trái lời Hà Nham Đông, bắt đầu cắt từ giữa ra.
Vẩy đá màu xám được tách ra.
Đám người xung quanh nhìn từ đầu đến cuối, cảm xúc cũng biến hóa theo từng động tác. Từ sự khinh bỉ dần biến thành kinh ngạc!
Cắt đi lớp vẩy màu xám, viên đá bên trong không có chút xanh nào, không khác gì một viên đá ngoài đường.
Tất cả phát điên lên.
“Lừa đảo... Lừa đảo rồi! Sao có thể chứ! Viên đá này màu xanh bóng mà!”
Có người hô lên điên cuồng.
Hà Nham Đông cũng sửng sốt vô cùng. Anh ta sờ mặt cắt, chẳng có tí xanh xanh đếch gì cả, ngoài cái vỏ ra.
“Cắt tiếp!”, Hà Nham Đông phẫn nộ nói.
Sư phụ già cũng sửng sốt không thôi, ôm ngực nói: “Kỳ lạ quá, màu xanh bóng mà cắt ra không ra xanh!”
Răng rắc răng rắc!
Sư phụ già thao tác cho máy cắt đá cắt tiếp.
Bụi bay ra cũng không có chút xanh nào.
Hà Nham Đông đổ ra một loạt mồ hôi lạnh.
“Không... Không thể nào?”
Thấy Hà Nham Đông hoảng loạn, có người nói: “Anh Hà, anh vẫn chưa thua mà! Vẫn còn một nửa chưa cắt! Chỉ cần có 1/3 là anh thắng rồi!”
Lúc này Hà Nham Đông mới tỉnh táo lại, lau mồ hôi, cắn răng nói: “Cắt, cắt từ giữa ra!”
Răng rắc! Lần này, một ít bụi xanh bay ra.
“Ra xanh rồi... Ra màu xanh rồi!”
“Đúng vậy, đá thô xanh bóng sao có thể không ra màu được chứ!”
Có người hét lên.
Hà Nham Đông thì hung ác nói với Trần Hạo: “Các người thua chắc rồi...”
Cho dù thua thiệt vụ làm ăn này nhưng nếu giẫm đạp được Trần Hạo và Hạ Hành Bắc thì Hà Nham Đông cũng thấy đáng.
Mà trong gian vip bên trên, ông Tề tỏ ra không tin: “Không lẽ cậu ta nhìn ra được hả? Không thể nào!”
Ông Cổ bật cười: “Tôi đâu có nhìn lầm người, lần trước ở phố đồ cổ tôi đã biết cậu ta là người trong ngành rồi!”
“Ông quen cậu ta sao? Phố đồ cổ có chuyện gì à?”, ông Tề quay ra hỏi.
Ông Cổ kể lại mọi chuyện, ông Tề đầu tiên là vui mừng vì giới đồ cổ có nhân tài, nhưng đến cuối thì lại cảm thấy kinh ngạc.
Có thể nhìn ra được thứ giấu trong tranh, còn tiện tay lấy đi viên ngọc cổ có giá không thấp, ánh mắt này thật sự quá tinh xảo, đây là hỏa nhãn kim tinh rồi.
Lại nhìn xuống bên dưới, ánh mắt ông Tề đã tràn ngập tán thưởng và kinh ngạc.
Mà lúc này, Hà Nham Đông đã cười đắc thắc: “Thấy chưa, có màu xanh đó, các người thua chắc rồi...”
Nhưng anh ta còn chưa nói xong thì lúc cắt ra đã không còn bột xanh nữa rồi.
Sư phụ cắt đá hô lên: “Xem ra là xanh tán rồi!”
Lời nói của sư phụ già như một cái tát, đập thẳng vào mặt tất cả những ai từng nghi ngờ Trần Hạo.
Tất cả đều nhìn anh với ánh mắt đáng sợ.
Mà Hạ Hành Bắc lúc này không ngừng lau mồ hôi, trong lòng chỉ cảm thấy may mắn vô cùng.
200 triệu đó! Một cục xanh tán! Hà Nham Đông đó xui gần chết!