Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Quỷ Thủ Tiên Nhân - Trần Hạo (FULL)

Hà Thi Vân tức muốn điên lên, lúc này cô ta chỉ muốn tách hai người này ra.

Giang Ngạo Tuyết ngơ ngác đến chỗ quầy thanh toán và trả tiền, Trần Hạo cũng lấy luôn bộ váy mà ma nơ canh mặc trong tủ kính ra.

Hai người thân thiết rời đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám người.

Sau khi họ đi, Hà Thi Vân mới kịp phả ứng lại, đấm thật mạnh lên cái giá bên cạnh.

“Mẹ kiếp! Tại sao cái con đ* Giang Ngạo Tuyết đó lại may mắn như vậy chứ, tại sao chứ...”

Hà Thi Vân đột nhiên phẫn nộ hét lên khiến em gái bán hàng run như cầy sấy.

Cô ta phẫn nộ đến quầy thanh toán: “Gói cái váy đó lại cho tôi!”

“Chị... Chị Hà, xin lỗi chị, cái váy đó đã bị bạn học của chị mua mất rồi ạ!”

“Thì lấy cái khác? Lắm lời thế?”

Hà Thi Vân biết Giang Ngạo Tuyết đã lấy cái váy đó đi thì càng tức giận hơn, dáng vẻ như muốn ăn thịt người.

“Chị Hà... Cái váy này có số lượng giới hạn, mỗi cửa hàng chỉ có một thôi ạ!”

Hà Thi Vân run rẩy đứng trước quầy thu ngân, sầm mặt lại, chỉ muốn bóp chết mọi thứ.

“Giang Ngạo Tuyết, tại sao cô cứ phải cướp mọi thứ của tôi vậy... tôi hận cô...”

Trong lúc Hà Thi Vân đang tức điên lên thì Trần Hạo và Giang Ngạo Tuyết đã đi được một đoạn rất xa.

“Anh đặt tay ở đâu đấy?”, Giang Ngạo Tuyết hỏi.

“Eo của cô đó!”

“Eo ở trên đó một gang tay cơ mà!”

“...”

Trần Hạo cạn lời. Mình vừa mới giúp đỡ cô gái này xong, không cảm ơn thì thôi lại còn trở mặt? Anh có cố ý đâu.

Mặt Giang Ngạo Tuyết đỏ lên, ánh mắt phẫn nộ. Động tác này của anh khiến chút hảo cảm vừa nhú lên của cô ấy tan biến trong nháy mắt.

Nghĩ đến việc Trần Hạo vừa chém gió mình là ông chủ phòng tranh, sau khi cô ấy bình tĩnh lại thì cảm thấy lo lắng vô cùng.

“Anh thật sự là cổ đông của Gagosian sao?”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
“Tôi nói là phải thì cô có tin không?”, Trần Hạo cười thâm ý.

“Không!”, Giang Ngạo Tuyết trả lời thẳng thừng.

“Thế còn hỏi?”, Trần Hạo trợn mắt: “Tôi yếu đuối lắm đấy. Cô cứ nhìn tôi bằng ánh mắt yếu ớt xinh đẹp đấy thì tôi có thể lơ đi sao? Cũng may tôi hiểu biết rộng, nếu là người khác thì chắc toang lâu rồi... Ê... Cô đi đâu đấy...”

“Anh cứ chém đi, tôi cần yên tĩnh...”

Trần Hạo buồn cười, đuổi theo Giang Ngạo Tuyết đã bỏ mặc anh.

“Sao mà sầu thế, cô sợ cái gì à?”



Giang Ngạo Tuyết khổ não: “Anh chém gió như thế, đến lúc bị bóc phốt thì với tính cách không chịu buông tha ai của Hà Thi Vân kia sẽ khiến anh mất hết mặt mũi đó!”

Trần Hạo bật cười: “Làm gì dễ thế đâu!”

“Anh không biết có câu là oan gia ngõ hẹp sao? Thôi bỏ đi, không còn sớm nữa, ta xuất phát thôi!”

Giang Ngạo Tuyết nói xong thì dẫn Trần Hạo đi lấy xe, đi thẳng đến câu lạc bộ Thượng Phàm nơi diễn ra hội giám định ngọc thạch.

Gần 8 giờ, trước cổng câu lạc bộ Thượng Phàm có vô số xe xịn qua lại, đông như trẩy hội.

Là câu lạc bộ riêng tư số một số hai của thành phố, Thượng Phàm có phong cảnh ưu nhã, hoa viên bao quanh một tòa kiến trúc mang phong cách châu Âu cổ, khí thế hùng vĩ.

Giang Ngạo Tuyết dừng chiếc xe không mấy bắt mắt ở chỗ gửi xe, dẫn Trần Hạo vào trong hội giám định.

Hội giám định được đặt tại sảnh tiệc lớn nhất của câu lạc bộ Thượng Phàm, trước cửa có những cô tiếp tân xinh đẹp chào khách.

Sau khi trình ra giấy mời thì tiếp tân mời hai người vào trong sảnh.

Nhân lúc không có người, Giang Ngạo Tuyết nhìn bộ lễ phục lan hồ điệp của mình rồi trách Trần Hạo.

“Váy đắt thế mà anh cũng mua, còn không cả giảm giá, anh bị làm sao thế?”

Trần Hạo cũng không tức giận khi bị trách móc, ngược lại còn nhìn Giang Ngạo Tuyết với vẻ tán thưởng. Cô ấy có một nét đẹp khác với Bạch Phi Nhi.

Giang Ngạo Tuyết lúc này xinh đẹp vô cùng. Tóc dài buộc hờ hững, trưởng thành mà ưu nhã. Khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp, đôi môi hồng căng mọng như khiến người ta mê mẩn. Màu sắc của bộ váy tương phản với màu da của Giang Ngạo Tuyết khiến cô ấy càng thêm tỏa sáng. Cổ chữ V của bộ váy lộ ra phần xương quai xanh quyến rũ, bên dưới lại càng là một đôi chân thon dài.

“Tôi đang hỏi anh đấy? Nhìn đi đâu vậy hả?”, Giang Ngạo Tuyết bất mãn nói.

“Chính cô nói muốn phụ trách hình tượng của công ty, nên tôi mới chọn cho cô bộ đó chứ!”, Trần Hạo đáp.

“Mặc dù là phụ trách nhưng cũng phải có mức độ thôi chứ? Váy gì mà tận 100 ngàn!”

“Hợp với cô thì cái gì cũng đáng!”

Giang Ngạo Tuyết trợn mắt: “Không nói chuyện này nữa, chủ tịch là vợ anh. Nếu cô ấy biết anh mua váy cho người khác thì cô ấy sẽ nghĩ gì chứ? Anh là chồng của cô ấy, phải để ý đến cảm giác của cô ấy chứ!”

Trần Hạo nhìn dáng vẻ suy nghĩ cho Bạch Phi Nhi của Giang Ngạo Tuyết mà cảm thấy buồn cười.

“Vậy tôi hỏi cô, tôi là chồng cô ấy, nhưng cô ấy chẳng nghĩ gì mà ném tôi vào người phụ nữ khác. Sao cô ấy không nghĩ đến suy nghĩ của tôi? Sao cô ấy không để ý đến cảm giác của tôi?”

Trần Hạo nói xong khiến Giang Ngạo Tuyết ngẩn người, cảm thấy cũng có lý.

Nhưng một lúc sau, Giang Ngạo Tuyết bình tĩnh lại thì tỏ vẻ điềm nhiên: “Ý anh là tôi không xứng với anh à? Nếu tôi là chủ tịch tôi cũng ném anh đi! Hừ!”

Thấy Giang Ngạo Tuyết tỏ vẻ bất bình rồi bỏ đi, Trần Hạo bật cười rồi đi theo cô vào trong sảnh chính.

Sảnh chính của hội giám định rất rộng, lúc này đã có rất nhiều người ở bên trong đang túm năm tụm ba nói chuyện rồi. Các góc đều có đồ ăn, bánh ngọt và cả phục vụ bưng rượu nữa.

Trần Hạo cầm một ly rượu lên, Giang Ngạo Tuyết thì tìm bóng dáng Tề đại sư.

Thật bất ngờ, một âm thanh từ phía sau hai người vang lên.

“Đây là con rể nhà họ Bạch mà nhỉ?”

Trần Hạo nghe được thì quay lại, chỉ thấy Hà Nham Đông cùng một đám người đang cười cợt nhìn về phía anh.



Anh không khỏi thầm nghĩ, đám nhà họ Hà này đúng là âm hồn không tan mà. Vừa mới đánh một người thì một người nữa lại xuất hiện.

Mà đám người xung quanh Hà Nham Đông cũng tràn đầy tò mò.

“Đây là cái thằng con rể ngốc của nhà họ Bạch đó sao?”

“Nhìn đâu có giống!”

Hà Nham Đông cười như không cười, giới thiệu: “Các vị chắc là chưa biết đâu nhỉ! Người ngoài cứ nghĩ nhà họ Bạch có một người con rể ngốc, nhưng không phải đâu, vị này không hề ngốc mà còn rất lợi hại đấy!”

Giang Ngạo Tuyết sửng sốt. Vừa mới đến đã có người nhằm vào, đối phương lại còn trêu chọc nữa, đây là kiếm chuyện hay gì!

Một loại dự cảm không lành phảng phất trong lòng cô ấy.

Hà Nham Đông nâng ly lên, chậm rãi đi về phía Trần Hạo: “Anh Trần đến đây chắc hẳn là đã chuẩn bị khoe tay nghề ra cho mọi người rồi nhỉ?”

Trần Hạo lạnh lùng nhìn Hà Nham Đông, vừa bước đi vừa nói: “Cũng không liên quan đến anh!”

Nói xong, anh dẫn Giang Ngạo Tuyết rời đi.

Đám người nịnh nọt Hà Nham Đông bùng nổ, vừa kinh ngạc vừa thương hại Trần Hạo. Con rể nhà họ Bạch muốn chết hay gì?

Hà Nham Đông thì nhìn bóng dáng rời đi của Trần Hạo bằng ánh mắt lạnh lùng, lòng thầm nghĩ, đừng có giả vỡ nữa, cứ chờ mà xem!

Mà lúc này, Trần Hạo và Giang Ngạo Tuyết đã đến một góc của hội trường.

Giang Ngạo Tuyết nhìn bốn phía. Quy mô của hội giám định ngày hôm nay còn to hơn cô ấy tưởng tượng, không chỉ có những người của giới đồ cổ mà còn cả đại diện của các dòng họ có máu mắt trong thành phố Hải Dương nữa.

Điều đáng tiếc là cô ấy nhìn một lượt cũng không thấy Tề Mặc Bác đâu cả.

“Hay là Tề Mặc Bác không đến nữa nhỉ? Chả thấy bóng dáng đâu cả”!

Trần Hạo đáp: “Vội cái gì, Tề Mặc Bác là người có danh tiếng trong nghề, đương nhiên phải xuất hiện sau rồi. Nếu lẫn lộn trong cái đám người này thì có mất giá không?”

“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Cứ chờ vậy thôi à?”

“Thì cứ đi dạo đã! Cô chưa tham gia hội giám định bao giờ phải không?”

“Nói như kiểu anh tham gia rồi ấy!”

“Ngại quá, tôi đúng là có nhiều kinh nghiệm hơn cô đấy!”, Trần Hạo mỉm cười.

Giang Ngạo Tuyết không chút khách khí mà lườm cháy mặt Trần Hạo, chả buồn vạch trần anh nữa.

Cô ấy thầm than sao lại đi hỏi cái tên này chứ!

Anh ta thì làm được cái gì? Không gây chuyện là đã phước đức lắm rồi!

Trần Hạo nói tiếp: “Cô xem, mấy người đang cầm rượu nói chuyện ở bên trái kia là giới thương nhân, bên phải cầm đồ vật rồi trao đổi bằng ánh mắt đó là người của giới đồ cổ! Chúng ta qua bên phải xem đi, nói không chừng còn kiểm lậu được đấy!”

*kiểm lậu: là tiếng lóng trong nghề cổ vật. Thể hiện hành động dùng giá tiền rất rẻ mua được đổ cổ hiếm đáng giá và nhà bán thường không biết rõ giá trị của món đồ.

“Kiểm lậu... Anh nghĩ cái gì vậy? Chúng ta đến để làm quen Tề đại sư mà!”

“Cô chả hiểu gì cả, kiểm lậu cũng sẽ được người ta để ý, nếu kiểm lậu được một món hời thì danh tiếng của ta cũng nổi càng nhanh!”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!