Hầu Đôn nói: “Lúc ấy tôi cũng có suy nghĩ giống cậu, tôi cảm thấy chuyện này không thể nào xảy ra, cho rằng mấy bậc thầy huyền học gì đó đều là kẻ lừa đảo? Mấy chuyên gia công trình chúng tôi không phục, cuối cùng, chúng tôi không phá đê để giảm bớt tổn thất về mặt kinh tế, mà cố gắng gia cố bờ đê bên sông Hán Thuỷ chắc chắn nhất có thể, nhưng cuối cùng, đê vẫn bị vỡ, khi ấy, vừa vặn là vào ngày thứ hai mươi!”
Phương Tỉnh ngạc nhiên hỏi: “Lợi hại như vậy sao?”
Hầu Đôn nói: “Có một số việc khoa học không thể giải thích được, thế giới này có rất nhiều chuyện kỳ lạ! Khoa học cũng không phải là tất cả!”
Xung quanh có không ít người tập trung tinh thần lắng nghe Hầu Đôn kể chuyện xưa, sau khi biết được năng lực của La Tam Thanh, trong lòng lại càng thêm khinh thường Trần Hạo!
Giờ phút này, La Tam Thanh chỉ mỉm cười nhìn Trần Hạo: “Người bạn nhỏ, tôi rất muốn biết câu nói chẳng qua cũng chỉ có thế này thôi của cậu là như thế nào, cậu không đồng ý với điểm nào trong phán đoán của tôi thì cậu có thể nói thẳng ra!”
Trần Hạo thản nhiên nói: “Điểm nào? Không phải chỉ một điểm, mà là toàn bộ phán đoán về trận pháp của ông đều sai lầm hết, ngay từ khi ông nói bên dưới kia hình thành Thuỷ Long Trận là đã đi sai hướng rồi, quan trọng hơn là, nếu như ông dùng Khốn Long Trận để phá giải Thuỷ Long Trận như lời ông vừa nói thì không chỉ có nút giao này xảy ra vấn đề mà toàn bộ các nút giao khác cũng sẽ gặp sự cố”.
“A…Vậy cậu thử nói ra phán đoán của cậu xem!”, La Tam Thanh nghe thấy Trần Hạo phủ định toàn bộ phán đoán của mình, cho dù gã ta là người có tính tình tốt thì cũng không nhịn được mà giận dữ.
“Nhưng mà về việc bên dưới có lăng mộ thì ông nói rất đúng, dưới này quả thật là có cổ mộ, hơn nữa còn là cổ mộ của người có quyền lực, thế nhưng trận pháp bảo vệ mộ không phải là Thuỷ Long Trận mà là Thuỷ Thôn Sơn!”
“Thuỷ Thôn Sơn? Nực cười? Nước thì có đấy nhưng mà lấy đâu ra núi? Thiếu hiểu biết mà còn dám ra đây làm trò cười, quả là làm mất mặt người trong nghề chúng tôi!”, ban đầu, La Tam Thanh cảm thấy nếu Trần Hạo dám đứng đây nói nhăng nói cuội thì cũng phải có chút trình độ nhưng gã ta không ngờ Trần Hạo lại nói ra Thuỷ Thôn Sơn.
“Cậu thanh niên, cậu có biết bản thân mình đang nói cái gì không? Thuỷ Thôn Sơn Trận, nước từ trên núi chảy xuống là điều kiện không thể thiếu, ở đây có mạch nước, nhưng còn núi đâu? Hơn nữa, để bố trí được Thuỷ Thôn Sơn Trận thì cần phải có một điều kiện tiên quyết nữa, đó là nơi ấy phải có từ ba mạch nước trở lên, mà ở đây chỉ có một mạch nước! Cậu đưa ra phán đoán là Thuỷ Thôn Sơn Trận quả thực là một điều buồn cười, là một sự thiếu hiểu biết trầm trọng!”
Mọi người xung quanh đều vô cùng tin tưởng suy đoán của La Tam Thanh, giờ phút này họ bắt đầu quay sang chỉ trích Trần Hạo.
“Quả nhiên là lời nói ngông cuồng, thật nực cười!”