Giang Chiến Thiên khó chịu là vì chị mình - Giang Ngạo Tuyết! Anh ta nhận ra được chị mình đối xử với Trần Hạo rất khác thường! Nếu như bây giờ Giang Chiến Thiên cúi đầu, sau này tên khốn đó bắt nạt chị của anh ta thì phải làm sao?
Thấy Giang Chiến Thiên không nói lời nào, Trần Hạo càng cười nghiền ngẫm hơn.
"Tôi biết cậu suy nghĩ gì! Cậu là cậu, chị cậu là chị cậu! Hơn nữa, quan hệ giữa chúng tôi căn bản không giống như cậu nghĩ!”, Trần Hạo hời hợt nói.
Trần Hạo càng tỏ vẻ như thế, trong lòng Giang Chiến Thiên càng không thoải mái!
Anh ta có thể xác định trăm phần trăm, chị mình Giang Ngạo Tuyết đối xử với Trần Hạo khác hẳn với những người đàn ông khác, không phải yêu thì ít nhất cũng là có ấn tượng tốt! Nhưng Trần Hạo lại tỏ vẻ không hề để chị gái mình ở trong lòng.
Trần Hạo nói: “Những người này, đáng giết thì cứ giết, nên chôn thì hãy chôn, đừng để lại hậu quả gì cho mình!”
Giang Chiến Thiên nhìn Trần Hạo, bên trong đôi mắt toàn là vẻ kiêng kị!
Anh ta đã nhìn thấy vô số máu tươi mà còn phải chấn động vì cách làm không có chút tình người như mổ heo làm thịt chó của Trần Hạo, huống chi là những người còn lại?
Nghe Trần Hạo nói vậy, dưới sự dẫn đầu của Diêm Chí Hằng, đám người kia liền dập đầu như giã tỏi.
"Tha mạng... Tha mạng... Chúng tôi cũng không dám làm phản nữa, về sau Giang Chiến Thiên nói cái gì thì chính là cái đó?”
"Đúng vậy đó anh ơi? Về sau chúng tôi sẽ coi đại ca Giang như thiên lôi sai đâu đánh đó!”
"Bên trên tôi có mẹ già tám mươi, dưới có vợ con, tôi không thể chết được!”
Oa...
Xung quanh khóc lóc ầm ĩ!
Hội Đồng Minh vốn có khí thế hùng hổ, giống như có thể tiêu diệt Giang Chiến Thiên chỉ trong chớp mắt, lúc này lại khóc như có tang!