Tô Hâm Dao hoàn toàn bại trận, im lặng cười khổ, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Quách Cự mới đến, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tiêu Nhất Phi và Trần Hạo ở bên cạnh cũng chú ý đến vẻ mặt này của Tô Hâm Dao, không kìm được mà nhìn theo ánh mắt của cô ta, thấy được Quách Cự.
Ông ta không hề khách sáo đi đến trước mặt ba người bọn họ, đặt mông ngồi xuống: “Hâm Dao, chúng ta đúng là có duyên mà! Không ngờ ở Hải Dương mà cũng có thể gặp được!”
“Ông chủ Quách, lại gặp nhau rồi, chào ông!”, Tô Hâm Dao trốn tránh nói.
“Ha ha! Trong hai năm nay Hâm Dao sống rất thoải mái chứ?”, Quách Cự cười tủm tỉm nói, vẻ mặt phách lối, hoàn toàn không thèm để Tiêu Nhất Phi và Trần Hạo vào mắt.
“Làm phiền ông chủ Quách quan tâm, tôi rất khỏe!”, Tô Hâm Dao cắn môi nói.
“Cũng đúng, bao nhiêu năm qua cô đã bận rộn như vậy rồi, hai năm nay được rảnh rỗi coi như là để nghỉ ngơi!”, Quách Cự cười lạnh.
Tô Hâm Dao nói: “Ông chủ Quách yên tâm, sẽ có ngày Hâm Dao ngóc đầu được trở lại thôi!”
Quách Cự nghe thấy vậy thì phá lên cười ngang ngược: “Ngóc đầu trở lại? Ha ha, Hâm Dao cô đúng là biết nói đùa!”
“Tôi tin chắc là như vậy!”, Tô Hâm Dao không phục nói.
Trong đôi mắt Quách Cự chợt lóe lên sự khinh thường: “Thực ra Hâm Dao cô muốn lật ngược tình thế cũng không phải là không thể, cô thật sự biết nên làm thế nào sao?”
Vẻ mặt Tô Hâm Dao nặng nề, nói: “Cảm ơn ông chủ Quách đã nâng đỡ, Hâm Dao chỉ muốn dựa vào bản thân mình, làm người sạch sẽ!”
Lời này vừa được nói ra, Tiêu Nhất Phi và Trần Hạo đều hiểu năm đó rõ ràng là Tô Hâm Dao rất nổi, nhưng lại đột nhiên giống như bốc hơi khỏi thế giới này một cách khó hiểu.
Quách Cự nghe vậy thì lại càng khinh thường: “Thật sao? Ha ha, hình như hiện tại đạo diễn hàng đầu cũng không tìm cô nữa nhỉ? Cảm giác diễn kịch tệ, phim tệ cũng không tồi đâu đúng không?”
Tiêu Nhất Phi nghe thấy vậy, đã hoàn toàn hiểu ra vì sao lúc Tô Hâm Dao đang nổi như cồn bỗng nhiên im hơi lặng tiếng, thì ra đều là do cái tên Quách Cự này quấy phá.
Nghĩ đến đây, Tiêu Nhất Phi cười lạnh: “Thưa quý ông đây, chúng tôi cũng không mời ông đến, tôi hi vọng khi chúng tôi còn coi ông là người thì cố gắng giả vờ cho giống một chút đi!”
Lúc cô ấy nói như thế, người xung quanh đầu tiên là sững sờ, sau đó Tô Hâm Dao không nhịn được mà cười, Tiêu Nhất Phi này, đúng là rất độc miệng, mắng chửi người mà không có một chữ thô tục nào! Vừa mở miệng ra đã mắng Quách Cự không phải người.
Một hồi lâu Quách Cự mới phản ứng lại được, tức giận trừng Tiêu Nhất Phi. Đang chuẩn bị phát hoả, nhưng vừa nhìn lại thấy Tiêu Nhất Phi cũng là người đẹp không kém gì Tô Hâm Dao, ông ta lập tức tươi cười.
“Người đẹp, cô nói vậy là không đúng rồi, cô có biết tôi là ai không?” Quách Cự cười hỏi.
“Có lẽ ông rất giỏi, nhưng xin lỗi nhé, tôi không có hứng thú!”, Tiêu Nhất Phi cười nhạt.