Trần Hạo có thể nhìn ra được nỗi xót xa của Giang Ngạo Tuyết, anh khẽ khuyên nhủ: “Có lẽ khi đó mọi chuyện không phải như những gì cô nghĩ, cô cảm thấy anh ta làm sai, nhưng có thể khi ấy anh ta không còn sự lựa chọn nào khác, bị buộc phải làm như vậy! Sống trên cõi đời này, ai cũng có khó khăn của riêng mình!”
Giang Ngạo Tuyết tự giễu uống một ngụm rượu: “Tại sao con người ta chỉ muốn sống thôi lại khó khăn đến vậy?”
Trần Hạo cười nói: “Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, ông tôi đã nói với tôi như thế này, con người đến với thế giới này đều mang theo đau khổ! Chỉ là ai nhiều, ai ít mà thôi!”
Giang Ngạo Tuyết cụng chai rượu của mình vào chai rượu của Trần Hạo, nói: “Càng ngày tôi càng phát hiện ra anh rất thích hợp làm anh trai tri kỷ, còn anh thì sao? Những ngày tháng ở rể trong nhà họ Bạch cũng rất khó khăn phải không?”
Trần Hạo mỉm cười nhàn nhạt: “Có gì đâu mà khó khăn? Vừa được ăn ngon lại vừa có tiền tiêu, tự do tự tại, vui vẻ hạnh phúc biết nhường nào!”
Giang Ngạo Tuyết nói: “Không cần diễn trò trước mặt tôi, người khác không hiểu nhưng tôi lại có thể hiểu rõ! Tôi rất rõ ràng cái cảm giác ăn nhờ ở đậu, bị người ta coi thường là như thế nào! Những điều mà anh đã trải qua ở nhà họ Bạch, bản thân tôi cũng đã từng phải nếm trải!”
Trần Hạo cười lớn nói: “Đây thì có là gì? Người khác coi thường tôi thì tôi coi thường lại, người khác làm tôi mất mặt thì tôi cũng trả về cho họ đủ! Rất đơn giản!”
Giang Ngạo Tuyết nói: “Anh có thể đánh trả lại bọn họ là bởi vì anh vẫn còn đường có thể đi, chưa đến mức rơi vào hoàn cảnh cùng đường bí lối!”
Trần Hạo cười nhạt, anh không tiếp tục tranh cãi, nhưng lúc này anh cũng không nhịn được mà nhớ đến quá khứ của mình, cùng đường bí lối, phản kích từ trong tuyệt vọng, anh đã trải qua không ít, nếu như đem ra so sánh, so với Giang Ngạo Tuyết, anh đã từng nếm trải nhiều tình thế không lối thoát hơn cả cô ấy! Nhiều đến mức, cho dù bây giờ đối mặt với tình huống như vậy anh đều trở nên chết lặng!
Dường như một số ký ức lại ùa về trong tâm trí Giang Ngạo Tuyết, ừng ực ừng ực, cô ấy dốc nốt nửa chai rượu đế còn lại vào trong miệng.
Ban đầu Trần Hạo còn muốn ngăn cản, nhưng nghĩ đến nỗi khổ trong lòng cô ấy anh lại từ bỏ ý định.
Sắc mặt Giang Ngạo Tuyết ửng hồng, cô ấy uống khá nhiều rượu, lúc này, đầu cô ấy nhẹ nhàng tựa vào vai Trần Hạo.
Trần Hạo sửng sốt, liếc mắt nhìn qua, Giang Ngạo Tuyết như biết trước nói: “Cho tôi dựa vào một lát, tôi mệt mỏi quá, ông trời đã để cho hai chúng ta gặp nhau vậy thì cứ xem như là để hai người đáng thương này sưởi ấm cho nhau đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!