Trần Hạo tiện tay ấn chế độ rảnh tay: “Nói!”
"Anh Trần phải không? Tôi là người phụ trách Hắc Thủy ở nước Hoa, Tiểu Vân! Tên ngốc của chúng tôi ở Hải Dương không biết điều đắc tội anh, tôi thay mặt cậu ta xin lỗi anh!”
Giọng điệu nhẹ nhàng nịnh nọt của anh Vân với Trần Hạo trong điện thoại khiến Đằng Vũ Phi ở một bên không thể tin nổi.
Thậm chí anh ta còn nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không, giọng nói trong điện thoại là của anh Vân vừa mới mắng mình ư? Sao cứ như biến thành người khác vậy? Còn tự xưng là Tiểu Vân? Phải cảm thấy mình thấp kém thế nào mới tự gọi mình như vậy chứ?
Đây chính là anh Vân có thể một tay che trời ở Hắc Thủy nước Hoa đó!
Càng nghĩ, Đằng Vũ Phi càng sợ hơn!
Mà Dương Thiên ở bên cạnh cũng bị màn này làm chấn động đến mức nghi ngờ vào cuộc đời.
"Anh cũng nhanh trí đấy, nhanh như vậy đã nghĩ ra tên ngu ngốc này rồi!”, Trần Hạo cười nói.
"Ha ha! Đúng đúng, anh Trần khen tôi ngại quá!”, anh Vân trong điện thoại gượng cười.
Đằng Vũ Phi ở bên cạnh ngơ ngác, thầm nghĩ, đậu má, đây là đang khích lệ anh ư?
Nhưng sao anh Vân có thể không nghe ra được sự khích lệ này còn khó nghe hơn cả châm chọc chứ? Nếu nghe ra được mà còn nịnh nọt như thế! Cũng chỉ có thể chứng minh anh Vân cực kỳ sợ Trần Hạo!
Nghĩ rõ ràng những điều này, mồ hôi lạnh chảy dọc theo lưng Đằng Vũ Phi, trong lòng đầy vẻ thấp thỏm.
"Không cần nói nhảm, tôi muốn dùng Hắc Thủy đời thứ chín tốt nhất cho dự án của Bạch thị!”, Trần Hạo thản nhiên nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!