Mặt Bạch Phi Nhi lập tức đỏ bừng, trừng mắt nhìn anh rồi mừng khấp khởi đeo cài tai mèo lên, kéo anh nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhìn thấy hai người tình nồng ý mật như thế, bác gái như nhớ về thời trẻ của mình, không khỏi xúc động: "Tuổi trẻ tốt thật!"
Hai người chầm chậm đi trong quảng trường, chưa bao giờ Bạch Phi Nhi cảm nhận được sự thoải mái và ung dung như hôm nay.
Đi một lúc thì cô bị thu hút bởi nhịp trống giục giã cùng với tiếng nhạc mạnh mẽ, hai người đi tới khu nhảy đường phố của người trẻ.
Nơi đó rất náo nhiệt, những người tết tóc sát da đầu lần lượt lên biểu diễn, không ngừng có người đi đường gia nhập vào trong đó.
Màn biểu diễn với một loạt những động tác có độ khó cao của hai người thanh niên làm Bạch Phi Nhi ngỡ ngàng, đồng thời, trong mắt cô hiện lên sự hâm mộ đối với những người trẻ tuổi có thể thoải mái thể hiện cá tính của mình.
Trần Hạo nhận thấy cảm xúc thoáng qua ấy, mỉm cười: "Hay chúng ta cũng thử xem?"
"Không không... Em không được đâu!", Bạch Phi Nhi lập tức từ chối.
Anh cười sảng khoái: "Anh còn tưởng em là người sắt cứng nhất thế giới đấy! Thì ra cũng có chuyện em không dám làm!"
Cô không vui, thúc cùi chỏ vào phần thịt mềm bên hông Trần Hạo.
Anh giả vờ bị đau làm cô lộ ra vẻ đắc ý hiếm hoi.
"Thật ra nhảy đường phố không khó, em chắc chắn không muốn thử sao?", Trần Hạo hỏi lại.
Bạch Phi Nhi trừng mắt nhìn anh: "Làm như anh nhảy được vậy, nếu anh có thể làm cả quảng trường bùng nổ thì em sẽ ra sân với anh!"
Anh đáp: "À há! Cái tính nóng nảy của anh ghét nhất là bị người khác khích! Đi thì đi, ai sợ ai!"
Dứt lời, Trần Hạo bắt đầu xắn tay áo lên.
Bạch Phi Nhi vừa cười vừa trêu anh: "Lát nữa anh đừng có để bị đuổi xuống đấy nhé!"
"Nhớ lời em nói đấy, nếu anh làm bùng nổ quảng trường thì em phải ra sân với anh!"
"Làm được đã rồi nói sau! Khoác lác quá!", Bạch Phi Nhi không tin Trần Hạo thật sự biết nhảy nên trêu ghẹo.
Anh nhảy lên sân khấu, tiếng huýt gió, tiếng hét chói tai và tiếng vỗ tay nối tiếp nhau vang lên.