Trần Hạo hời hợt liếc mắt nhìn Lục Bách Vạn, thầm nghĩ, cái tên này cũng khá thẳng thắn, nói rất rõ ràng hết tất cả mọi chuyện, không che giấu, đã thua rồi là nhận luôn, ngược lại cũng khiến cho Trần Hạo coi trọng hắn hơn một chút!
Vì sao Trương Nguyên lại làm loạn? Không phải rất rõ ràng sao? Bị anh và Tiêu Nhất Phi kích thích thôi! Tuy nói anh vẫn luôn không thèm coi Trương Nguyên ra gì, chỉ có điều lần này vì chuyện lợi dụng nhà họ Bạch bị bệnh mà định giậu đổ bìm leo, cho nên sớm hay muộn cũng bị giải quyết thôi!
Thấy dáng vẻ lạnh nhạt từ chối cho ý kiến của Trần Hạo, Lục Bách Vạn thấp thỏm lo âu nói: “Cậu Trần, tôi biết là cậu thích ngọc thạch, cho nên đã cố tình sai người lấy một khối ngọc lâu năm từ Nam Tân Cương về, đây là tấm lòng thành của thôi, hi vọng cậu có thể chấp nhận!”
Nói xong, Lục Bách Vạn lấy từ trong túi ra một cái túi da hươu nhỏ, trên miệng túi thắt dây đỏ, rất tinh xảo!
Sau đó, hắn cầm túi nhỏ, kính cẩn dùng hai tay đưa tới trước mặt Trần Hạo.
Dạo gần đây, Lục Bách Vạn tốn không ít công sức để điều tra xem Trần Hạo yêu thích cái gì, nghe nói anh thường xuyên tới cục giám định đồ cổ, bèn nhờ người tìm cho một khối ngọc lâu năm có giá trị không nhỏ.
Trần Hạo mỉm cười nhận lấy, kéo sợi dây đỏ ra xem xét, lập tức linh khí tuôn trào ra, thứ này không chỉ là một khối ngọc lâu năm, mà còn là một khối ngọc có linh khí hiếm thấy.
Chỉ nhìn lướt qua một cái, Trần Hạo đã biết thứ này rất đáng tiền, Lục Bách Vạn vì khiến anh vui lòng mà bỏ hết cả tiền vốn, cũng là có thành ý!
“Được, thứ này tôi nhận!”, Trần Hạo thản nhiên nói.
Nói xong, Trần Hạo nhận cái túi, tùy tiện nhét vào trong túi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!