Trần Hạo không thấy là ai gọi tới, tiện tay nhận cuộc gọi, trong điện thoại vang lên một giọng nói khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
“Cậu Trần, là tôi, Lục Bách Vạn!”, vừa được kết nối, giọng nói nhẹ nhàng mềm mỏng của Lục Bách Vạn mang theo bảy phần nịnh nọt lập tức truyền đến.
“Là ông?”, Trần Hạo hơi bất ngờ nói.
“Là tôi, mấy tờ giấy nợ của Bạch Tử Húc ở bên chỗ tôi đã được xử lý xong, tôi muốn cầm đến cho cậu, cậu xem tôi nên đưa cho cậu thế nào là tiện nhất?”, Lục Bách Vạn hỏi.
Trần Hạo nghe hắn nói như vậy thì mỉm cười, biết Lục Bách Vạn muốn mượn cơ hội này để lôi kéo làm quen với mình, hàn gắn mối quan hệ giữa hai bên.
“Không cần, ông ở chỗ nào, tôi tới!”
“Thế thì làm sao được! Hẳn phải là tôi mang đến cho cậu mới đúng!”, Lục Bách Vạn kinh sợ.
“Vừa lúc tôi đang ở bên ngoài!”
“Công ty của tôi ở…”, Lục Bách Vạn nói địa chỉ công ty của mình.
“Tôi ở ngay gần đó, lát nữa sẽ đến nơi!”, Trần Hạo bình thản nói xong rồi cúp máy.
Anh lái xe qua hai con đường, sau đó đi vào đường Đông An, nhưng mới đi được đến nửa đường, từ phía xa, Trần Hạo đã nhìn thấy một tấm biển hiệu đề mấy chữ thật to Công ty tài chính Bách Vạn, Trần Hạo bèn lái xe tới gần rồi dừng xe ở ven đường.
Lục Bách Vạn đã chạy ra ngoài cửa chờ từ trước, nhìn thấy Trần Hạo thì chạy chậm tới, sợ hãi và vô cùng cung kính giúp Trần Hạo mở cửa xe.
“Cậu Trần, tôi đã pha xong trà ngon rồi, mời cậu đi tới phòng làm việc của tôi để thưởng thức trà!”, Lục Bách Vạn mở cửa xe Trần Hạo ra, khách khí mời Trần Hạo xuống xe, cười tươi như hoa nói.