"Có rảnh thì tốt! Chờ lát nữa tôi sẽ cho người đến đón cậu”, Lâm Thượng Văn nói.
"Không cần, gửi vị trí cho tôi đi, tự tôi lái xe đến!”, Trần Hạo nói.
"Được! Vậy cậu Trần cứ làm việc đi, tôi lập tức gửi vị trí cho cậu!”
"Được!”, Trần Hạo trả lời xong liền cúp máy, sau đó nhanh chóng giải quyết bát mì, cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Nửa giờ sau, Trần Hạo đã đi đến khách sạn Shangri-La mà Lâm Thượng Văn gửi địa chỉ.
Trần Hạo đi vào đại sảnh, nhìn ra xung quanh, không thấy Lâm Thượng Văn liền tìm một chỗ trong đại sảnh ngồi chờ, thuận tay cầm một quyển tạp chí lên xem!
Trần Hạo vừa ngồi xuống không lâu, một chiếc xe Benz siêu dài chậm rãi dừng ở cửa khách sạn.
Ngoài cửa, một nhân viên u phục giày da mỉm cười tiến đến mở cửa xe, một người đàn ông đẹp trai bước xuống, sau đó rất lịch sự xoay người giúp Lý Giai Ni đang xuống xe không bị chạm đầu vào trần xe.
"Cô Giai Ni, chúng ta đến rồi!”, người đàn ông cười nói.
Sau khi Lý Giai Ni xuống xe, rất có khí thế nhìn xung quanh, lễ phép cười một tiếng với người đàn ông, hai người một trước một sau đi vào trong đại sảnh khách sạn.
Ngay lúc đó, xe của Phượng Loan cũng vừa đỗ vào bãi.
Cấp dưới nhìn theo hướng Lý Giai Ni, tức giận nói: “Cô chủ nhà họ Lý này không biết mình đang ở trong tình cảnh gì sao? Còn chạy đi lung tung nữa? Nhỡ may...”
Phượng Loan tức giận ngắt lời cấp dưới: “Chúng ta chỉ phụ trách bảo vệ, không phải hạn chế tự do của cô ta, đừng nói lung tung, đã bố trí xong trạm gác ngầm bên trong chưa?”
"Đều xong cả rồi!”, cấp dưới nói.
Phượng Loan chậm rãi dựa vào thành ghế, trong đầu không nhịn được hiện ra dáng vẻ của Trần Hạo.
"Khốn nạn, lấy đồ rồi không biết làm việc! Loại người gì chứ!”, Phượng Loan tức giận mắng một câu.
Cấp dưới biết Phượng Loan đang mắng ai, không dám ho he gì.
Mà lúc này ở bên trong Shangri-La, người đàn ông lịch sự nhã nhặn kia dẫn Lý Giai Ni ngồi xuống ghế sô pha ở đại sảnh.