Giang Ngạo Tuyết cũng không tiếp tục đuổi người, chỉ ngơ ngác nhìn dòng xe tấp nập bên ngoài cửa sổ!
“Không biết từ khi nào, Hải Dương đã có dáng vẻ của một thành phố lớn! Tôi còn nhớ rõ, lần đầu tiên ngồi ở chỗ này, nơi đây vẫn còn là mảnh đất đang được khai phá! Bây giờ đã trở thành khu đất trung tâm! Thoáng chốc đã mười năm, thời gian trôi qua thật nhanh!”
Giang Ngạo Tuyết nhìn dòng người hối hả bên ngoài khung cửa, không hiểu sao trong lòng lại có một nỗi phiền muộn không thể nói nên lời!
Trên đường có rất nhiều người vẫn mang vẻ mặt mờ mịt! Đó là sự mờ mịt về cuộc sống, mờ mịt về tương lai!
Nhìn thấy họ, Giang Ngạo Tuyết không nhịn được mà nghĩ đến bản thân mình năm đó!
Khi đó, cô ấy vừa mới đặt chân đến Hải Dương để tiếp tục sự nghiệp học hành, lúc ấy, không phải dáng vẻ của mình cũng như thế này sao?
Mười năm trôi qua thật nhanh, Giang Ngạo Tuyết không khỏi thổn thức, lại tiếp tục rót cho mình một ly nữa!
Giống như lời Trần Hạo vừa nói, cô ấy thích uống cạn ly, chính là dứt khoát uống một hơi đến cạn ly rượu!
Một ngụm rượu cuốn trôi đau buồn, tâm trạng vui vẻ thì trong lòng dễ chịu, tâm trạng phiền muộn thì đau thấu tim gan.
Dứt khoát, nhanh chóng, không quanh co lòng vòng! Cách thức uống cạn rượu trong ly giống hệt như tính cách của Giang Ngạo Tuyết!
Cô ấy không tự chủ được uống thêm một ly, hai má đã nổi lên rặng mây đỏ hồng, dường như sau khi uống rượu, lại có thêm vài phần quyến rũ mà bình thường không thể nào thấy được.
Trần Hạo thấy vậy cũng chỉ lẳng lặng ngồi ăn lạc!
Anh vẫn nhớ rõ thật lâu về trước, ông của anh thích gọi củ lạc là Đông Phương Bất Bại!
Vì sao? Bởi vì nó vừa rẻ lại vừa ngon, có nó nhắm rượu là đã đủ tuyệt vời rồi!