Bạch Phi Nhi nói: "Tổng giám đốc Hướng nói không sai, nhưng trước mắt Bạch thị đang
chìm sâu trong vũng bùn dư luận, là lúc cấp bách, tôi hy vọng ba người có thế giơ cao đánh khẽ tạm hoãn việc thanh toán nợ, đừng bỏ đá xuống giếng!"
"Chủ tịch Bạch, không phải chúng tôi không muốn giúp, chỉ là... bây giờ không giống ngày xưa, trước kia Bạch thị lấy bất động sản làm chủ, nhưng từ khi cô Bạch nhận chức đến nay, đã vứt bỏ bất động sản để phát triển cái khác, ba nhà chúng tôi bởi vì quyết định này của chủ tịch Bạch mà tổn thất không ít đấy! Lúc chủ tịch Bạch đưa ra quyết định sao không nghĩ tới chúng tôi, bây giờ Bạch thị gặp nguy hiểm, cô Bạch lại muốn
chúng tôi giơ cao đánh khẽ, có phải là không nghĩ đến người khác hay không?", Nghê Quyền nói. Hướng Lượng cười nói: "Đúng vậy! Mấy năm chủ tịch Bạch cầm quyền, nghiệp vụ Bạch thị dưới tay chúng tôi ngày càng bị thu hẹp lại, có thể thấy được hành động của Bạch thị trên lĩnh vực bất động sản này lớn bao nhiêu, bây giờ chúng tôi muốn ủng hộ cô mà sau này người được lợi lại không phải chúng tôi thì hà cớ gì chúng tôi phải làm như thế?"
Bạch Phi Nhi nói: "Chỉ cần lần này ba người giúp đõ thì
cũng có thể tham gia vào trong nghiệp vụ mới của Bạch thị! Tôi hi vọng các ông nể mặt tình cảm trước kia, mà cho Bạch thị và Phi Nhi một cơ hội xoay sở, năm đó lúc việc làm ăn của ba người có vấn đề, Bạch thị cũng luôn ủng hộ hết sức!"
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Hồng Quang Kiện thản nhiên nói: "Chủ tịch Bạch, bây giờ Bạch thị đâu có như xưa, đã sớm không có chí hướng về bất động sản, chúng tôi đều là thương nhân, cô chỉ vẽ ra cái bánh mà đã muốn chúng tôi bán mạng? Sợ là ông cụ Bạch cũng không thế nói thế được, hơn nữa với tình trạng của bây giờ Bạch thị, có lẽ ngày mai sẽ phải sụp
đổ! Nếu như bây giờ chúng tôi ngốc nghếch không lấy thứ của mình đi, đến lúc đó công ty sụp đổ, chúng tôi tìm ai khóc đây?"
"Tổng giám đốc Hồng, Bạch thị sẽ không sụp đổ!", Bạch Phi Nhi kiên định nói.
Hướng Lượng cười một tiếng: "Chủ tịch Bạch, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô, nhưng trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, tục ngữ nói bàn về tiền sẽ mất tình cảm, nhưng ở trên thương trường, lời này lại ngược lại, bàn về tình cảm sẽ chỉ làm thiếu tiền thôi, người ta đều là thương nhân, chiến tranh trên thương nghiệp
như thế nào, Bạch thị đang đối mặt với cái gì, chắc chắn chủ tịch Bạch biết rõ! Lúc này bàn về tình cảm, có phải cô hơi ngây thơ rồi không?"
Hướng Lượng lời nói xong, ba người không khỏi cười mỉa, lúc này lại bảo bọn họ ủng hộ Bạch thị? Đến lúc đó Bạch thị thật sự sụp đổ, ai ủng hộ bọn họ, ai sẽ bàn chuyện tình cảm với bọn họ?
Trong lòng Bạch Phi Nhi rất khổ sớ, năm đó bọn họ đều từng được ông nội giúp đỡ!
Bây giờ lại làm ra vẻ vong ân bội nghĩa trở mặt không quen
biết như thế! Bạch Phi Nhi cảm thấy không đáng thay nhà họ Bạch, không đáng cho ông nội!
Bạch Phi Nhi thấy ba người có vẻ kiên trì: "Nếu như vậy, tôi cũng không thể nói gì hơn, hy vọng ba người sẽ không hối hận!"
"Hối hận?’’, Nghê Quyền khinh thường cười một tiếng: "Chủ tịch Bạch, cô cảm thấy chúng tôi cần phải hối hận vì một công ty đã đi xuống dốc, tình hình ngày một xấu đi không?"
Hồng Quang Kiện nói: "Tôi cám thấy bây giờ điều mà cô nên lo lắng nhất chính là làm thế nào để giữ được Bạch thị, nếu như bất động sản của công ty bị tổn thất lớn bởi vì kinh doanh không tốt, chúng tôi vẫn có hứng thú tiếp nhận!"
Vừa nói xong, ba người liền nhìn nhau cười một tiếng.
Có lợi ích không chiếm là đồ khốn!
Ba người đều là người có kinh nghiệm trong lĩnh vực bất động sản, nhưng vẫn luôn không có cơ hội tiến sâu vào, đều chỉ làm nghề phụ như nguyên vật liệu bất động sản thôi! sớ dĩ ba người đề xuất trả nợ sớm, chính
là muốn để Bạch thị sụp đổ, mà một khi Bạch thị sụp đổ, bộ phận đáng giá nhất chính là bất động sản!
Nhà họ Lưu đã nói, không nuốt được Bạch thị thì bọn họ cũng sẽ lấy được bất động sản, ba người này thấy chết không cứu là có thể đổi lấy thân phận cổ đông của công ty bất động sản sau này, đồ ngốc mới không làm! Sao bọn họ có thể giúp đỡ Bạch thị được?