Ngay trước mặt Lâm Thượng Văn thì không thể dạy dỗ con của ông ta, nhưng dạy dỗ đám tay sai thì nhà họ Lâm cũng chẳng nói gì được. Nghĩ xong, Hạ Hành Bắc đi đến bên cạnh Ngũ Tê, cười hỏi: "Anh ta đánh các người à?"
Ngũ Tê gật đầu liên tục như gà mổ thóc, anh ta đã nhận ra Hạ Hành Bắc, lúc này Hạ Hành
Bắc lại còn đi cùng với Lâm Thượng Văn, anh ta ngầm thừa nhận Hạ Hành Bắc cũng là người của bọn họ, thầm cười lạnh, thằng khốn chết tiệt, lần này để tôi nhìn xem anh con hung hăng được đến đâu!
Ai biết suy nghĩ trong đầu Ngũ Tê vừa rơi xuống, một giây sau đã lập tức nghi ngờ cuộc đời.
Hạ Hành Bắc lắc lắc cổ tay, một bạt tai bỗng vọt tới đánh thẳng vào mặt Ngũ Tê.
"Cậu Hạ, sao lại đánh tôi?"
"Đánh câu? Đổi thành chỗ
khác tôi đã treo cậu lên luôn rồi!", Hạ Hành Bắc nổi giận đùng đùng nói.
Vương Vũ cũng há hốc mồm: "Cậu Hạ! Anh nhìn nhầm điều gì rồi chăng?" Sau khi đánh ngã Ngũ Tê,
Hạ Hành Bắc đi thẳng đến bên cạnh Trần Hạo: "Trần đại sư, anh đến mà cũng không gọi cho tôi một cuộc, tôi xong việc rồi sẽ ra cửa đón!"
Trần Hạo cười nhạt: "Không sao cả".
Hai người vội vàng nói: "Cảm ơn cậu Hạ...À không, cảm ơn Trần đại sư đã tha!"
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
"Cút!", Hạ Hành Bắc rống lên một tiếng, cả hai như muốn tè ra quần, nhanh chân lẻn đi.
Trần Hạo từ đầu đến cuối đều chẳng thèm nhìn đến hai người bọn họ, cứ như hai người đó chỉ là rác rưởi trong mắt cậu chủ giàu có.
Người xung quanh như vỡ òa, xì xào bàn tán, đoán mò đủ kiểu về thân phận của Trần Hạo, đồng thời chăm chú xem phản
ứng của Lâm Thượng Văn.
Lâm Phong Hạo thấy bạn mình bị Hạ Hành Bắc hung hăng đánh đuổi như vậy, cảm thấy rất mất mặt, quay sang nói với bố mình: "Bố! Bố nhìn bọn họ kìa, hiếp người quá đáng!"
Kết quả Lâm Thượng Văn không nhịn nổi nữa mà cho con mình một bạt tai, cả giận nói: "Ngu si!"
Lâm Phong Hạo bị đánh đến choáng váng, che mặt lại không tài nào tin nổi! Nghĩ thầm sao lại đánh con?
Cùng lúc đó, Lâm Thượng
Văn mỉm cười đi về phía Trần Hạo: "Trần đại sư, không ngờ lại gặp cậu ở đây, thật vinh hạnh!"
Năng lực của Trần Hạo thì Lâm Thượng Văn biết rất rõ, dựa vào tài năng chữa bệnh của anh, đi đến đâu cũng được mọi người tôn sùng như Phật tổ, sao có thể đắc tội?
Mấy hôm trước ông ta còn băn khoăn nghĩ bao giờ tìm được Trần Hạo sẽ để anh giúp cơ thể già cả này của mình, suýt chút nữa đã bị con trai làm hỏng chuyện, Lâm Thượng Văn chỉ hận không thể đấm chết thằng con trời đánh vẫn đang trợn mắt há mồm kia.
Trần Hạo khẽ gật đầu với Lâm Thượng Văn xem như là chào hỏi.
Lâm Thượng Văn lại nói: "Con trai tôi quanh năm ở trong tỉnh cho nên có thói tự cao tự đại, sau này tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó, mong cậu đừng trách móc!"
Trần Hạo lạnh nhạt đáp: "Không có gì".
Thấy Trần Hạo không giận, Lâm Thượng Văn vội vã nói: "Cái đồ không biết tốt xấu kia, còn không mau lại đây xin lỗi Trần đại sư?"
"Con...", Lâm Phong Hạo không thể tin nổi, không ngờ bố anh ta lại cúi đầu khom lưng với một người trẻ tuổi như thế.
"Xin lỗi", ánh mắt Lâm Thượng Văn lóe lên một tia sáng lập lòe, lạnh lùng nói.
Quanh năm sống dưới uy thế của bố, giờ khắc này Lâm Phong Hạo tuy không phục nhưng cũng chẳng dám cãi lại nửa lời.
"Thật...Xin lỗi", Lâm Phong Hạo cúi đầu nói.
Trần Hạo tiếp lời: "Giờ đã chiu thua chưa?"
"Tôi...tôi chịu rồi!", lúc này Lâm Phong Hạo không thể không khuất phục.
Lâm Thượng Văn nhân lúc Trần Hạo nói chuyện với con mình thì hỏi rõ ràng mọi chuyện, giờ đây lại càng giận dữ hơn.
Sau khi Lâm Phong Hạo xin lỗi xong ông ta lập tức quát lớn: "Cút về nhà ăn năn cho bố! Trong vòng một tháng đừng có hòng chơi bời lêu lổng với mấy thằng công tử bột kia nữa! Nhìn xem hiện giờ con đang là bộ dạng gì? cả người đều là mùi tiền".
Lâm Phong Hạo nào dám
cãi lại, chỉ có thể ảo não đồng thời trong lòng cũng nhớ kĩ mối thù này.
Đường đường là cậu chủ nhà họ Lâm vênh vang đắc ý lại chạy như chó chết, cảnh này lập tức truyền khắp xung quanh, kinh động cực kì!
Mà Lâm Thượng Văn cũng đã viết xong chi phiếu, đưa qua cho Trần Hạo: "Trần đại sư, nhà họ Lâm đã đắc tội cậu, mong cậu nể tình người bố là tôi cũng có qua lại với cậu, xin hãy nhận lấy, chớ có trách tội".
Trần Hạo gật đầu, tiện tay nhận lấy tở chi phiếu nhét vào
trong túi.
CỔ Thiên Mãnh cười híp mắt bước lên: "Trần đại sư, viên ngọc lục bảo cậu có lần trước khiến tôi và ông Tê nhìn đã thấy thèm, giờ cậu lại thu hoạch được gì rồi? Liệu có thể cho ông già này mở mang tầm mắt hay không?"
Trần Hạo nở nụ cười: "Chỉ là một viên băng chủng, không đáng nhắc tới".