Lý Thần hết sức hoảng sợ, trong lòng ông ta bất an, làm sao ông ta dám báo cảnh sát?
Không may cảnh sát điều tra ra chuyện này là do ông ta làm, bồi thường chỉ là chuyện nhỏ, làm lớn chuyện lên còn có thể bị ngồi tù! Trần Hạo kéo Lý Thần đến trước mặt, vẻ mặt có đâu nói đó: "Quản đốc Lý, thay người khác gánh vác thì cũng phải nhìn xem đó là chuyện gì chứ? Có một số chuyện ông gánh vác không nổi đâu!"
Nghe xong lời nói của Trần Hạo, sắc mặt Lý Thần trở nên trắng bệch.
Trần Hạo vừa cười tủm tỉm nói chuyện, vừa dùng một tay ấn lên giàn giáo cứng rắn bên cạnh, chỉ mới dùng chút sức lực đã để lại trên bề mặt của nó một dấu vết khiến người ta sợ hãi.
Thấy vậy, Lý Thần đã muốn tiểu ra quần, lúc này, ông ta mới hiểu được câu nói ông gánh vác không nổi của Trần Hạo là ý gì! Ủng hộ chúng mình tại лhayho。com
Trần Hạo cười híp mắt: "Người đời có câu, không làm chuyện trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, nhưng...Làm
chuyện trái lương tâm, buổi tối ông có thể ngủ ngon giấc sao?"
Lý Thần đang không biết nên làm thế nào, bây giờ mới thực sự kinh hãi: "Anh Trần, tôi nói, tôi nói hết, là...Là giám đốc Lưu cho tôi năm trăm ngàn, muốn tôi...Muô"n tôi làm chuyện này!"
Nghe vậy, sắc mặt Giang Ngạo Tuyết lập tức thay đổi. Trần Hạo cười khẽ, vỗ vỗ bả vai Lý Thần: "ông đã có một quyết định sáng suốt!”
Trong lòng Giang Ngạo Tuyết vô cùng phẫn nộ, cô ấy
biết Lưu Gia Ân không phục chuyện tập đoàn Bạch thị nằm trong tay Bạch Phi Nhi, cũng biết nhà họ Lưu âm thầm làm rất nhiều chuyện mờ ám, nhưng Giang Ngạo Tuyết thực sự không nghĩ tới, Lưu Gia Ấn có thế ngoan độc đến mức độ này.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Vừa rồi, nếu không phải Trần Hạo cứu cô ấy, không biết bây giờ kết quả sẽ như thế nào?
Rất nhanh, Giang Ngạo Tuyết đã quyết đoán xử lý Lý Thần, thay đổi bộ phận lắp đặt của cửa hàng, xong xuôi, hai người cùng nhau quay trở về tập đoàn Bach thi.
Khi xe dừng lại, hai người chuẩn bị tiến vào trong đại sảnh, bỗng nhiên nhìn thấy Lưu Gia Ấn từ bên trong đi ra.
Nhìn thấy hắn ta, Giang Ngạo Tuyết vô cùng tức giận: "Lưu Gia Ấn..."
"Trưởng phòng Giang?", nhìn thấy Giang Ngạo Tuyết, trong mắt Lưu Gia Ấn hiện lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta dùng một nụ cười để che lấp.
"Có phải là giật mình khi nhìn thấy tôi không?", Giang Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến
lợi hỏi.
"Giật mình? Tôi không hiểu ý của trưởng phòng Giang!", Lưu Gia Ấn giả vờ như không hiểu.
"Không biết? Anh có biết mưu sát là tội gì không? Không ngờ anh lại không biết xấu hổ đến mức này!”, Giang Ngạo Tuyết phẫn nộ nói.
"Mưu sát? Trưởng phòng Giang đừng ăn nói linh tinh, trong một xã hội có luật pháp thế này, tôi làm sao dám làm cái chuyện ngu xuẩn ấy!", Lưu Gia Ấn nói.
"Không chịu thừa nhận? Khi tôi đi khảo sát tình hình ở cửa hàng đang thi công phía bắc
thành phố, tấm biển hiệu suýt chút nữa đã rơi trúng người tôi, quán đốc Lý Thân đã nhận tội, ông ta nói anh cho ông ta năm trăm ngàn để ông ta làm việc này, nếu anh vẫn không thừa nhận thì để cho ông ta đến đây làm chứng?", Giang Ngạo Tuyết hận không thể đi lên tát vào mặt cái tên đạo đức giả kia hai cái.
Trên mặt Lưu Gia An hiện lên ý cười: "A! Thì ra là một sự cố sao? Vận may của trưởng phòng Giang thật không tốt!” Quay lại trang nhayhȯ.cȯm để ủng hộ chúng mình nhé!
"Anh...", Giang Ngạo Tuyết bị dáng vẻ này của Lưu Gia Ấn làm cho tức giận.
Lưu Gia An cười lạnh: "Trưởng phòng Giang, vận may cúa cô không tốt, tôi đề nghị cô nên về nhà nghỉ ngơi mấy hôm, tránh việc lại gặp xui xẻo!"
Rốt cuộc, Giang Ngạo Tuyết thật sự không thế nhịn được nữa, bước lên túm cổ áo Lưu Gia Ấn.
"Giang Ngạo Tuyết, cô điên rồi sao? Cô đang làm cái gì?", Lưu Gia Ấn nói.
"Anh nghĩ rằng tôi là người mà anh có thể dễ dàng bắt nạt sao?", Giang Ngạo Tuyết phẫn nô nói.
Trần Hạo không nghĩ tới Giang Ngạo Tuyết lại nóng nảy như vậy, chắc có lẽ là tức giận thực sự, anh liền tiến lên giữ chặt Giang Ngạo Tuyết: "Trưởng phòng, cô làm sao vậy! Đánh người là vi phạm pháp luật!"
Lưu Gia An quát lớn: "Nghe thấy không? Cô dám đụng đến tôi, đừng trách tôi báo cảnh sát!"
"Báo đi, xem ai sợ ai, vừa lúc để cho người ta biết những chuyện xấu xa mà anh đã làm!", Giang Ngạo Tuyết nói.
Trần Hạo nhanh chóng khuyên can: "Trưởng phòng đừng nóng giận, tức giận vì một
người như thế này thật không đang!"
Giang Ngạo Tuyết trừng mắt, nếu không phải bị Trần Hạo giữ lại, phỏng chừng là cô đã xông lên đánh đấm một trận.
Sự việc Ồn ào diễn ra ngay trước cửa tập đoàn Bạch thị, dẫn đến vài em gái lễ tân đứng vây xem, chỉ trỏ.
Lưu Gia Ấn vỗ phẳng vị trí bị Giang Ngạo Tuyết làm nhăn trên bộ vest, sắc mặt khó coi:
"Đường đường là một trưởng phòng, hành động như thế này thì còn ra cái thể thống gì nữa?"
Giang Ngạo Tuyết nghe vậy lại muốn xông lên.
Trần Hạo giữ chặt cánh tay Giang Ngạo Tuyết: "Trưởng phòng, đừng nóng giận, chấp nhặt cùng giám đốc Lưu làm gì, gần đây tôi học được một chút về xem tướng, hôm nay giám đốc Lưu mây đen trên đỉnh đầu, ấn đường cũng biến thành màu đen, sẽ gặp phải nhiều chuyện không may, cho dù cô muốn đánh anh ta thì cũng đừng chọn hôm nay, sẽ bị liên lụy!"
Giang Ngạo Tuyết nghe được lời nói của Trần Hạo, tức giận liếc mắt nhìn anh: "Nói lung tung cái gì đấy!"
"Tôi không nói lung tung, những lời tôi nói đều là sự thật!", Trần Hạo ra vẻ "chân thành" nói