Lúc đang giải thích, những tiếng nổ lại vang lên liên tiếp! Người xung quanh không tự chủ được tránh hết ra ba mét.
Trần Hạo cũng kéo Lâm Vũ Nặc lùi lại.
Trong nháy mắt, Trịnh Thiến Thiến cứ như là có độc, xung quanh tạo thành một khoảng đất trống cực lớn.
"Cô bạn này, dạ dày của cô có vấn đề rất lớn, nếu có hứng thú thì lát nữa đến buổi toạ đàm của tôi, tôi sẽ điều trị miên phí cho CÔI", Trần Hạo trêu đùa nói.
Trịnh Thiến Thiến xấu hổ giận dữ muốn chết: "Đây chỉ là trùng hợp! Tôi... Tôi..."
Còn chưa nói hết, một chuỗi tiếng vang lại truyền đến lần nữa, Trịnh Thiến Thiến làm thế nào cũng không khống chế nổi.
"Trịnh Thiến Thiến, cậu muốn chết sao? Thả độc lung tung!" "Đúng đấy, một cô gái rất có phong cách, vậy mà lại buồn nôn như vậy, cậu đi mau!"
Trịnh Thiến Thiến muốn giải thích, nhưng nơi nào đó không hãm xe được, vang lên ầm ầm cứ như pháo Tết!
Sau khi hung dữ trừng mắt nhìn Trần Hạo và Lâm Vũ Nặc, Trịnh Thiến Thiến mặt xám xịt bỏ chạy.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
"Mấy người cứ chờ đó cho
Trần Hạo thì tỏ vẻ vô tội: "Tôi trêu ai ghẹo ai? Cô đánh rắm là lỗi của tôi à?”
Đám người lại cười vang, càng thấy kì lạ.
"Nhìn một chút đã nhận ra vấn đề, chẳng lẽ tên này là đại sư thật?"
"Còn trẻ như vậy, khó có thể tưởng tượng được!"
Trần Hạo cười nói: "Có phải đại sư hay không, lát nữa mọi người đến xem toạ đàm chẳng
phải sẽ biết sao? Bạn Lâm Vũ Nặc chỉ tới đón tôi lên tầng dạy học thôi!"
Sau khi đám người nghe vậy thì đa số đều giản tán hết.
Đặc biệt là những chàng trai vẫn luôn mơ tưởng đến Lâm Vũ Nặc, lại dấy lên hy vọng một lần nữa!
Là đàn ông, ai lại muốn nhìn thấy nữ thần trong mơ của mình bị người ta cướp mất chứ?
"Đúng vậy! Lâm Vũ Nặc không phải người như vậy!"
"Đúng, chắc chắn Trịnh
Thiến Thiến kia đang ghen ghét!"
"Đúng vậy, tâm sinh tướng, nhìn cái tướng đàn bà đanh đá của cô ta là biết!”
Đám người đều nói giúp Lâm Vũ Nặc.
Trần Hạo mỉm cười nhìn Lâm Vũ Nặc, nói: "Chúng ta đi thôi!"
Lúc này cô ấy mới tươi cười nói: "Cảm ơn anh!"
"Cảm ơn cái gì, tôi đây cũng là giúp chính mình, có nhiều người ở trong trường ngưỡng mộ cô như vậy, tôi không nhanh
chóng phủi sạch quan hệ, có trời mới biết lát nữa có thế sẽ có một đám cao to đen hôi lao ra đánh đập tôi hay không!", Trần Hạo nói.
Phì phì! Lâm Vũ Nặc lại không nhịn được cười, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiêu.
"Vừa rồi, tình trạng của Trịnh Thiến Thiến là anh giở trò xấu đúng không!", Lâm Vũ Nặc hỏi.
Trần Hạo tỏ vẻ đứng đắn: "Tôi chỉ muốn tốt cho cô ta thôi, tấm lòng bác sĩ, tôi nhìn ra vấn đề... liền thuận tay chữa trị miễn phí cho cô ta!"
Nhìn vẻ mặt tươi cười xấu xa của Trần Hạo, Lâm Vũ Nặc không nhịn được nói: "Đại thần, giở trò xấu cũng có thể làm cho anh chiếm được điểm cao đạo đức! Anh quả thật không hổ là thần tượng của tôi!"