Lúc này Đường Vân Khuê mới chú ý đến Trương Mạn: "Thì ra cô Trương cũng đến, hiệp định hợp tác lúc trước tôi đã cho người mang đến Bạch thị rồi!"
Trương Mạn khách khí đáp lời: "Tôi đã xem qua, cảm ơn tổng giám đốc Đường!"
Đường Vân Khuê cười nói: "Cô Trương thật khách sáo, đó đều là chuyện tôi nên làm!"
Sau đó Đường Vân Khuê lại tươi cười nhìn về phía Trần Hạo:
"Lần trước cậu Trần đến Hồng Đẳng, tôi còn chưa có cơ hội mời cậu một bữa, khi nào rảnh tôi đến đón cậu được chứ?"
Nghe thấy vậy, các bạn học xung quanh đều ngây người.
Nghĩ thầm, Trương Mạn thật sự chỉ là một người làm công cho Bạch thị thôi sao? Đường Vân Khuê là ông chủ của Hồng Đằng? Tại sao trông có vẻ như là Trần Hạo với Trương Mạn mới là chủ vậy? Trần Hạo thì lại mất hết hứng thú, cũng chẳng thèm để ý.
Đường Ván Khuê biết mình
đã lắm mồm khiến người ta ghét bỏ, bèn nói câu xin lôi: Là tôi đường đột, quấy rầy sự yên tĩnh của cậu Trần, nếu cậu Trần có rảnh thì cứ gọi cho tôi, Đường Vân Khuê xin đợi bất cứ lúc nào!"
Trần Hạo nghe xong chỉ gật đầu: "Còn tùy".
Đường Vân Khuê nhận được hai chữ còn tùy, trong lòng vui mừng khôn xiết, cứ như là hạnh phúc lắm vậy.
"Thế tôi xin phép đi trước, không làm phiền cậu nữa, cô Trương ở lại vui vẻ, Vân Khuê xin lui".
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Sau khi Đường Vân Khuê cúi đầu khom lưng lấy lòng Trần Hạo xong thì lập tức rời đi, từ đầu đến cuối cũng chẳng thèm liếc nhìn Thâu Văn Châu dù chỉ một cái.
Giây phút này Thâu Văn Châu cảm thấy cứ như vừa bị một cái tát mạnh mẽ vả vào mặt, giận dữ và xấu hổ chết đi được! Hai chữ tại sao cứ quanh đi quẩn lại trong đầu không chịu ngưng.
Cuối cùng anh ta tự tìm cho mình một lý do, rằng là bởi vì chuyện làm ăn của Bạch thị và nhà họ Bạch cho nên Đường Vân Khuê mới lấy lòng Trần Hạo.
Đường Vân Khuê vừa đi, bầu không khí cũng trở nên vô cùng mất tự nhiên, có nhiều bạn học đã lập tức mượn gió bẻ măng, đổi mục tiêu sang Trương Mạn để lấy lòng.
Truyện đề cử: Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài)
Trần Hạo chẳng thèm phí lời với đám nịnh hót đó, chủ động đề nghị đi lấy xe.
Mà những người vừa nãy đã đua nhau lấy lòng Thâu Văn Châu giờ đây ai nấy đều khách khí đưa tiễn, làm cho Thâu Văn Châu tức muốn hộc máu!
Thầm nghĩ, lấy xe cơ à? Một thằng viên chức quèn còn có thế có con xe nào?
Nghĩ đến đây, anh ta lại bắt đầu tính kế, nhỏ giọng thủ thỉ hai
câu vào tai Từ Lệ rồi lập tức rời đi.
Một đám bạn học dồn dập đứng trước cửa chờ xe chạy ra, có điều mỗi ngày Giai Dạ đều tiếp đón rất nhiều khách, xe không dễ đậu!
Lúc này Từ Lệ đi đến bên cạnh Trương Mạn, tuy trong lòng vẫn âm thầm khó chịu mình không lọt vào mắt xanh của Thâu Văn Châu, nhưng cũng không dám làm trái lời anh ta.
Từ Lệ nghĩ rằng dù không thể trở thành người phụ nữ của Thâu Văn Châu thì cũng nhất định
phải giữ mối quan hệ đôi bên, trong tương lai cô ta sẽ có nhiều chỗ cần Thâu Văn Châu giúp một tay. Nói không chừng làm cho anh ta hài lòng thì có khi sẽ đưa Từ Lệ vào Hạ thị!
Nghĩ thông suốt điều này,
Từ Lệ bắt đầu tẩy não Trương Mạn: "Trương Mạn!".
"Hửm", Trương Mạn đáp lời.
"Không phải tôi đã bảo cậu rồi à, điều kiện của cậu tốt như vậy, sao cứ khăng khăng đi theo một tên viên chức nhỏ làm gì? Cậu muốn tìm loại đàn ông nào mà chẳng được?", Từ Lệ đầy vẻ đáng tiếc thay cho Trương Mạn.
Từ Lệ càng như vậy thì Trương Mạn lại càng xem thường cô ta, cười cợt nói: "Cậu không hiểu đâu".
Nghe thấy vậy, Từ Lệ tức giận cực kỳ, nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài mặt.
"Tôi biết tình yêu đối với phụ nữ là rất quan trọng, nhưng trong cuộc sống thực tế, dù tình yêu có to lớn đến mấy thì cũng chẳng thể sống một túp lều tranh hai quả tim vàng được đâu. Văn Châu si tình với cậu như vậy, cậu lại chọn đến bên cạnh cái thằng nghèo nàn đấy, Văn Châu có chỗ nào kém cơ chứ?"
Trương Mạn nở nụ cười không nói gì, trong lòng càng thêm coi thường Từ Lệ vẫn cứ nịnh hót như thời còn đại học.
Vương Hân cười nói: "Từ Lệ, cậu cho rằng ai cũng cứ nhìn chằm chằm túi tiền của đàn ông như cậu chắc? Thật là làm mất mặt phụ nữ".
"Vương Hân, cậu vừa mới nói gì?", Từ Lệ cả giận đáp.
Vương Hân vẫn chỉ cười: "Nói cái gì trong lòng cậu tự hiểu, bản thân không chiếm được còn phải đến đây khuyên tình địch của mình cùng thích một người đàn ông, khổ thật đó nhỉ".
Từ Lệ giận điên rồi, lân này Vương Hân đã động vào đúng chỗ đau của cô ta, hiện giờ cô ta đến một chữ cũng chẳng thốt nên lời.
Trương Mạn lại nhẹ nhàng trách Vương Hân, ra hiệu cho cô ấy đừng nói nữa.
Lúc này Vương Hân mới cười lạnh rồi thu hồi tầm mắt.
Mà một vài bạn học vốn đã nhìn Từ Lệ không thuận mắt giờ đang lần lượt âm thầm cười trộm.
Từ Lệ chỉ hận không thế tìm một cái lỗ để chui xuống, chuyển kiếp thật nhanh.
Thâu Văn Châu lại cười nói: "Trương Mạn, xe của Trần Hạo còn chưa đến à? Chỗ đó cách đây có bao nhiêu, đi nửa ngày rồi còn chưa đến? Nếu không thì...để tớ đưa cậu về!"
Lục Hiên chớp thời cơ thêm vào: "Hay là chạy con xe rẻ rách nào đấy, sợ lái qua đây bị chúng ta nhìn thấy sẽ mất mặt".