Vừa rồi, Phùng Thái cung kính như vậy, Thâu Văn Châu nghĩ thầm, nói không chừng Phùng Thái thực sự nể mặt tổng giám đốc Tê, cùng lắm thì làm lớn một trận rồi sau này đi cầu xin tổng giám đốc Tê!
Đúng! Nghĩ vậy, Thâu Văn Châu lại tìm được về chút tự tin: "Các vị, cho tôi chút mặt mũi, tôi rất thân thiết với người nhà họ Tân, căn phòng này cũng là do chính ông chủ Phùng tự mình sắp xếp cho chúng tôi! Tôi cũng không muốn làm cho tất cả mọi người bẽ mặt đâu”.
Trương Vĩ cũng nói: "Đúng vậy, nhà họ Tân không phải là xã hội đen bình thường, các người đừng quá đáng, miễn cho sau này không gánh chịu được hậu quả!"
Nghe được những lời này, đám người Ninh Vũ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sau đó cười phá lên.
Nụ cười khinh bỉ của đám người kia tựa như đánh vào mặt Thâu Văn Châu.
Thâu Văn Châu nghiến răng nghiến lợi: "Các người cười cái
gi?"
Lôi Quân ôm bụng cười: "Tôi nói này anh bạn, anh có muốn khoác lác thì cũng nên điều tra trước một chút chứ? Nhà họ Tân đã biến mất được hai ngày rồi!" "Biến...biến mất?", sắc mặt
Thâu Văn Châu lập tức thay đổi.
Ninh Vũ cười xấu xa:
"Không phải là anh rất thân thiết với người nhà họ Tân sao? Khi đó, nhà họ Tân cũng không thông báo cho anh một tiếng! Anh thử tìm một người nhà họ Tân đến cho tôi xem nào? Tìm được tôi liền tin phục anh!"
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Lời này vừa dứt, đám người quần áo xa xỉ lại cười ầm lên.
Việc Tân Báo mất tích, loại nhân vật nhỏ như Thâu Văn Châu không rõ ràng lắm, nhưng chuyện này đã lan truyền khắp thế giới ngầm và các dòng họ lớn. Không chỉ có Tân Báo như
bốc hơi khỏi thế gian, mà điều kỳ lạ là phần lớn anh em và sản nghiệp của gã ta đều rơi vào tay nhà họ Hạ.
Giờ phút này, Thâu Văn Châu ở trên địa bàn của nhà họ Hạ lấy nhà họ Tân ra để uy hiếp, trong mắt đám con nhà giàu này chính là chuyện buồn cười nhất quả đất.
Trong mắt Thâu Văn Châu hiện lên vẻ sợ hãi, anh ta vẫn còn muốn cậy mạnh nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Anh ta muốn tìm Phùng Thái, nhưng ngay cả số điện thoại của Phùng Thái anh ta
cũng không biết.
Lúc này, anh ta khó thở đến đau tim, hai mắt đỏ ngầu.
Lôi Quân cân nhắc nói: "Họ Thâu này ở lại, còn có cô gái kia, dáng vẻ không tồi, ở lại hầu hạ tôi uống rượu, những người còn lại...đ"êu cút hết cho tôi!"
Lời nói của Lôi Quân giống như tiếng sấm, đám bạn học tham gia buổi tụ họp sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Thâu Văn Châu hận không thể tìm một cái lô đế chui xuống, Lôi Quân đây là cố ý muốn làm nhục anh ta.
Lúc này, không nghĩ đến lại
có một âm thanh từ trong góc phòng truyền đến: "Cậu muốn chèn ép ai thì chèn ép, tôi không có ý kiến, nhưng cậu không thế động vào cô ấy!"
Thì ra, người mà Lôi Quân vừa nói đến chính là Trương Mạn.
Ban đầu, người mà Ninh Vũ mang theo muốn làm gì, Trần Hạo cũng không muốn quản!
Nhưng mà chuyện này, Trần Hạo không thể không lên tiếng!
Lôi Quân vừa nghe xong liền vui vẻ nói: "Chết tiệt, vẫn còn có người không sợ chết? Người anh
em, rất có cá tính!"
Vừa nói chuyện, Lôi Quân vừa bước về phía Trần Hạo, hiển nhiên là muốn động tay động chân.
Một đám con ông cháu cha đều ôm bụng cười.
"Tên ngốc này, cũng không biết là mình đang nói chuyện với ai sao?"
"Đúng vậy, dám kêu gào với Lôi Quân, còn không phải là muốn tìm đường chết sao?"
Ngay khi đám con nhà giàu đang ôm tâm trạng xem kịch vui
thì bỗng nhiên, một tiếng giòn giã vang lên, khiến cho mọi người xung quanh sợ ngây người!
Mọi người nhìn Trần Hạo với vẻ mặt kinh ngạc, tất cả đều không thế khép miệng được.
Lôi Quân còn chưa đến gần Trần Hạo đã bị trúng ngay một cái tát, cả cơ thế bay ngược trở về.
Lúc này, cả căn phòng im lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Lôi Quân bay thẳng ra ngoài, đụng vào cánh cửa mới
dừng lại.