Ninh Vũ lạnh lùng đi đến trước mặt Thâu Văn Châu, lấy tay chọc chọc vào ngực anh ta: "Anh có biết tôi là ai không? Muốn tôi cho anh mặt mũi? Một người làm công như anh mà cũng xứng sao? Nếu muốn mặt
mũi, gọi Hạ Hành Bắc đến đây, anh còn chưa đủ tư cách...rác rưởi!”
Nhìn một màn trước mắt, Ninh Vũ sao có thể không biết thân phận của đám người Thâu Văn Châu? Một đám làm công, sao có thể mời được Hạ Hành Bắc đến? Cho nên, Ninh Vũ mới không kiêng dè gì mà uy hiếp, làm ra vẻ không để Hạ Hành Bắc vào trong mắt.
Bị Ninh Vũ khinh bỉ một phen, Thâu Văn Châu vô cùng tức giận.
Lục Hiên tiến lên: "Các người giả vờ cái gì? ông chủ Phùng của Giai Dạ còn phải cho anh Thâu mặt mũi! Các người dám làm loạn?"
Nghe xong, Lôi Quân cười lạnh, dứt khoát cho Lục Hiên một bạt tai, khiến hắn ta choáng váng: "Phùng Thái phải không? Một tên xã hội đen mà thôi, mày có bản lĩnh thì gọi anh ta đến đây, đế xem anh ta có dám gây khó dễ với bọn tao hay không?"
Trương Mạt Mạt cười khanh khách: "Đám người này thật thú vị, các người có biết thân phận của Lôi Quân là gì không? Thành viên của chiến đội đặc biệt trực thuộc Chính phủ, anh cảm thấy một tên xã hội đen như Phùng
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Thái dám đắc tội sao? Cho dù Phùng Thái có đến thì anh ta cũng sẽ sợ hãi đến mức không nói nên lời! Một đám thấp hèn mà cũng dám mang thân phận ra so sánh với chúng tôi sao?"
Thâu Văn Châu bị nhóm người quần áo lụa là này châm chọc cho bẽ mặt, tức giận nói: "Các người đừng quá đáng!"
Trương Mạt Mạt cười: "Cô chủ nhà họ Trương tôi đây làm gì cũng không tốt, nhưng lại giỏi nhất là làm việc quá đáng! Sao, anh có muốn thử một chút không?"
Nhà họ Trương? Là nhà họ
Trương ở thành phố Hải Dương hay thành phố nào khác?
Mồ hôi lạnh của Thâu Văn Châu chảy xuống, cho dù là người nào nhà họ Trương thì anh ta cũng không trêu chọc nổi!
Một tên khác đi ra từ phía sau Trương Mạt Mạt, nói:
"Không phải chỉ là Phùng Thái thôi sao? Hừ, đế tôi gọi điện thoại cho chú Quyền ở Cục thành phố đến xem! Tôi thật muốn nhìn xem, một tên xã hội đen thì có bao nhiêu năng lực!". ngôn tình ngược
"Vẫn nên để tôi đi! Miễn cho cậu về nhà lại bị bố mắng, hôm nay tôi vừa ăn cơm cùng Lưu
Dục bên Cục phòng cháy, rất thân thiết, chỉ cần một cuộc điện thoại là anh ta sẽ lập tức đến đây, Phùng Thái dám không nể mặt anh ta sao? Giai Dạ này còn muốn mở cửa làm ăn hay không?"
Một đám con nhà giàu nói chuyện phiếm với nhau nhưng thực chất là đang khoe khoang bản thân có quan hệ với người nắm quyền lực và thế lực của gia đình mình.
Bên này, nhóm người có thân phận bình thường đã sợ đến mức run rấy, sắc mặt Thâu Văn Châu cũng xanh mét.
Lôi Quân nhìn về phía nhóm người, cười nói: "Phiền toái như vậy làm gì? Không phải chỉ là con chó của nhà họ Hạ thôi sao? Hiện tại, tôi một tay bóp chết mấy người này, để xem Phùng Thái có dám gây khó dễ cho tôi không?"
Sau đó, Lôi Quân liếc nhìn Thâu Văn Châu: "Người làm công bây giờ đều kiêu ngạo như vậy sao? Nếu không phải tôi đã từng gặp Hạ Hành Bắc, tôi còn nghĩ anh chính là Hạ Hành Bắc đấy? Đến đây, chúng ta tâm sự mọt chút!"
Lôi Quân từng bước tiến đến, Thâu Văn Châu co rụt lại, lùi
về phía sau.
Trương Mạt Mạt cười khanh khách: "Anh trai họ Thâu này, anh sợ cái gì? Lôi Quân cũng đâu có ăn thịt anh?”
Lôi Quân nói: "Anh ta sao có thể sợ tôi? Mới vừa rồi, ngay cả cậu hai nhà họ Ninh Ninh Vũ, anh ta cũng dám oán giận đấy, làm sao có thể sợ người nhà họ Lôi tôi đây?"
Ninh... nhà họ Ninh?